Anh quay lưng lại với bầu trời đầy sao băng, khuôn mặt đẹp tựa như một thiên thần vừa giáng
xuống từ dải ngân hà. Anh phụng phịu, tâm trạng lạnh lẽo, đôi mắt như
chìm trong bóng tối rồi lại cháy lên ngọn lửa bừng bừng. Bởi vì phẫn nộ
nên hơi thở của anh cũng dồn dập, ngực phập phồng. cả người anh như một
quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Lam Sam chưa từng thấy anh nổi giận đến vậy, cô sợ sệt, tay chống xuống thảm ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt vô cùng chân thành:
- Cái gì thế, có gì cứ từ từ nói chuyện được mà…
Anh lạnh lùng lên tiếng:
- Tôi và Ngô Văn là anh em ruột, cùng cha cùng mẹ.
- A….. A?
- Lam Sam cả kinh thiếu chút nữa rơi cả cằm:
- Hai người có thể là….
- Không thể có nhưng. – Anh cắt lời cô:
- Bất kể cô bằng cái phương thức sai
lầm quái nào mà mà suy luận về mối quan hệ của chúng tôi nhưng đó thực
sự cực kỳ ngu xuẩn.
Lam Sam cảm thấy khiếp sợ, sau khi khiếp sợ
cô lại rất xấu hổ. Cô nghiễm nhiên hiểu lầm hai anh em nhà người ta
thành người yêu, thật đúng là thiếu đạo đức quá. Tốt rồi, nhanh nhanh mà xin lỗi đi:
- Xin lỗi… xin lỗi xin lỗi…. tôi cái đó, tôi thật không cố ý, xin anh đừng để trong lòng nhé.
- Ngại quá, tôi đặc biệt để tâm đấy – Anh nói, đột nhiên đưa tay chỉ vào vị
trí ngực trái của mình, tâm trạng cực kỳ bi thương:
- Ở đây đang rất khó chịu.
- Xin lỗi…
- Lam Sam nhanh chóng phát khóc, khi Kiều
Phong nói rằng anh đang khổ sở, cô cũng thấy cực kỳ cực kỳ khó chịu,
dường như ở nơi đó cô cũng đang bị khoét một miếng thịt sâu hoắm vậy.
- Xin lỗi vô ích. Tôi sẽ không tha thứ cho cô, bây giờ tôi không muốn thấy cô nữa, xin lập tức ra ngay khỏi đây.
Lam Sam gật đầu, hiện cô cũng đang rất lúng túng, có lẽ họ nên một mình yên tĩnh thì tốt hơn. Cô đứng dậy, rời khỏi nóc nhà, xuống dưới cô phát
hiện cô vẫn khoác áo anh. Cô lo anh sẽ bị cảm lạnh nên lại leo lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!