Lam Sam ăn sạch sành sanh cây kẹo bông của Kiều Phong.
Kiều Phong nhìn cô bằng ánh mắt của những kẻ thù giai cấp đối địch, khiến cô chột dạ. Anh chân thành nói với cô:
- Tôi cảm thấy nhân phẩm cô có vấn đề.
- Khụ
- Lam Sam nhẹ nhàng choàng lấy vai anh:
- Anh à, anh à , lần sau tôi sẽ mua đền cho anh mà.
Kiều Phong nghiêng người sang một bên để tránh nhé bộ móng vuốt dính đầy đường của cô.
Lam Sam sử dụng toàn bộ nhãn lực phi thường nhất có thể của mình để cướp
lấy xe đẩy hàng trên tay anh, tự đi vào nhà, vừa đi vừa nói:
- Được rồi được rồi, tôi sai rồi…. Tôi đi rửa rau ngay.
Kiều Phong vẫn đi theo sau cô, nhất định không chịu buông tha:
- Cô không chỉ ngu ngốc, mà nhân phẩm cũng không tốt nữa, tôi xin có kiến nghị là cô nên đi cải tạo toàn bộ đi.
Lam Sam giận dữ:
- Ý anh có phải tôi nên chui lại vào bụng mẹ tôi không đấy?
- Không phải. – Kiều Phong lắc đầu:
- Ý tôi là cô hẳn nên quay về trường để giáo dục lại từ đầu.
- Toàn chuyện bé xé ra to. – Cô lừ mắt.
- Cô có thể xin vào học lớp của tôi. – Vừa được mở mang kiến thức, lại còn
có một vị giáo sư giàu đạo đức dìu dắt cô nữa. Kiều Phong cảm thấy đề
nghị này vô cùng phù hợp với cô.
Lam Sam run lên:
- Đầu óc tôi chưa có bệnh đâu.
Kiều Phong khẳng định đề nghị này không tồi, nên không cho cô được quyền
quyết định, anh vuốt cằm, khinh khinh phiêu phiêu buông một câu đầy tính uy hiếp:
- Không đến lớp học, cô đừng mơ được ăn cơm tôi nấu.
Lam Sam:
- ….
Có câu nói " Sinh mệnh là đáng quý, tự do cũng rất đáng giá, phú quý bất
khả kháng, không thể khuất phục cường quyền, người thanh liêm quyết
không ăn xin…" cho nên đương nhiên cô đồng ý không chút do dự !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!