Ngay từ đầu, Lam Sam
cảm thấy thà Tống Tử Thành trực tiếp đền tiền cho cô còn có thành ý hơn
là anh ta cứ mời đi ăn, nhưng khi đến nhà hàng cô mới phát hiện ra anh
ta quả thực rất có thành ý.
Mẹ nó, gọi ngay một chai rượu vang ngoại còn đắt hơn cả cái di động của cô nữa.
Lam Sam có phần không rõ động cơ của Tống Tử Thành. Muốn nói một câu xin
lỗi cũng đâu cần bỏ nhiều vốn thế này chứ? Nghe nói các đại gia đều
không để ý đến chuyện tiền nong, nên tùy tiện bảo trợ lý một câu "Tôi
muốn đi tiếp khách.", thế là trợ lý liền đặt cho anh một phòng bao ở đây luôn?
Sau khi gọi món, đồ ăn còn chưa được bê lên, Lam Sam đã nhìn thấy một kẻ khá quen mặt.
Không phải là Đàn Tử đó sao? Anh ta dẫn theo một cô gái, hai người ngồi đối
diện nhau, cô gái đó ngồi quay lưng về phía Lam Sam, tóc dài, mặc một bộ quần áo trắng tinh.
Lam Sam rốt cuộc không thể hiểu nổi là Tống
Tử Thành đưa Đàn Tử tới hay tự anh ta lăn tới đây? Hay chỉ là một cuộc
gặp tình cờ của những kẻ có tiền?
Trong khi cô còn đang nghi ngờ, Đàn Tử vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, cậu ta rất kinh hoàng, đồng tử
đảo loạn xa, rồi nháy mắt với cô.
Lam Sam hiểu, Đàn Tử sợ Tống Tử Thành phát hiện ra cậu ta. Cũng may là Lam Sam tốt bụng, thấy anh mắt
van nài của cậu ta chằm chằm về phía mình, cô gật đầu trấn an cậu ta một cái.
Bởi biểu cảm của cả hai quá rõ ràng, Tống Tử Thành và cô gái áo trắng kia đều nhận ra điểm kỳ lạ và quay đầu lại.
Vừa thấy mặt cô gái đó, Lam Sam đã hiểu lí do vì sao Đàn Tử lo lắng. Cô gái đó chẳng phải chính là bạn gái cũ của Tống Tử Thành hay sao.
Tô
Lạc gặp Tống Tử Thành và Lam Sam, cô nàng đứng dậy, đi về hướng này. Lam Sam phát hiện ra cô gái này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà vóc dáng cũng rất hoàn mỹ, chiếc quần suông trắng dài đến mắt cá chân khiến cô
trông thướt tha như một nàng tiên.
Cô ta đi đến trước bàn họ,
dùng ánh mắt từ trên cao liếc Lam Sam. Ý nghĩa của ánh mắt kia, Lam Sam
đã quá hiểu, còn lợi hại hơn trăm ngàn lời nói, tràn đầy sự khinh bỉ như một người bị sỏi thận đang vô cùng mót tè, không sao có thể nhịn được.
Lam Sam sờ sờ mũi, cô hơi mơ hồ. Cô đâu xấu xí lắm? Tại sao lại bị người ta khinh thường thế chứ?
Tô Lạc liếc mắt nhìn Lam Sam, sau đó nhìn về phía Tống Tử Thành, khẽ cười:
- Em còn tưởng tiên nữ phương nào, hóa ra chỉ là cô nàng tiếp rượu. Tống Tử Thành, mắt anh càng ngày càng kém rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!