Trong khi Lam Sam vô
cùng khoan khoái thì chú mèo ú Schorodinger đầy hận thù đi ra tỏ ra
không vui chút nào. Cô phát hiện ra tên tiểu tử Kiều Phong này rất khéo
tay, nấu ăn rất ngon. Thịt cá còn tươi roi rói, sau khi ăn hương vị vẫn
lưu lại trên miệng, hai món chay ăn cũng rất sướng miệng, ngay đến mấy
quả trứng muối đen thùi lùi cũng thật đáng yêu. Ừ, mà canh cũng ngon,
cơm cũng dẻo. Lam Sam đang cầm bát ăn cơm, vừa ăn vừa tương đối cảm
động.
Kiều Phong ngây người nhìn cô ăn:
- Cô cứ ăn từ từ…. – Chưa từng thấy cô gái nào lại ăn uống như lang thôn hổ yết thế này, quả thật như vừa chạy nạn đến đây.
Bất quá, vì tài nấu nướng được khẳng định, Kiều Phong coi đó như một niềm
tự hào, nên cũng không thấy bộ dạng ăn uống của Lam Sam là khó coi.
Lam Sam nuốt nốt miếng cơm trong miệng, hỏi:
- Anh nấu thức ăn rất ngon thì tôi còn hiểu được, nhưng sao đến cơm cũng nấu
thơm như vậy được nhỉ? – Một tay cô vịn vào cánh tay Kiều Phong, lay
nhẹ.
Kiều Phong nhìn lướt qua vị trí bị nắm trên cánh tay, Lam Sam vội thu tay về.
- Đây chỉ là gạo tám thơm thông thường thôi. – Kiều Phong giải thích:
- Do
đích thân ông nội tôi trồng, được tưới bằng nước suối ngọt, không sử
dụng các loại phân hóa học.
- Ồ, hóa ra ông nội anh là nông
dân. Tôi nói cho anh biết, ông nội tôi là người chăn nuôi. – Nói đến
đây, Lam Sam không khỏi cảm thấy thân thiết, cô cười cười:
- Nông dân và người chăn nuôi thật ra là một, ha ha. Lần sau tôi sẽ dẫn anh đi ăn món đặc sản thịt khô ở chỗ tôi.
Kiều Phong gật đầu, hoàn toàn tiếp nhận lòng tốt của cô.
Lam Sam rất thèm muốn được như Kiều Phong. Hiện nay trong thành phố bán
toàn gạo tám thơm giả, dù có là gạo thật ăn cũng chẳng thơm. Nghĩ đến
đây, cô cảm thấy hạt gạo này chan chứa biết bao ân tình, cô lại cầm bát
cơm lên, và lấy và để. Lúc này thậm chí cô còn cảm thấy kể cả nếu không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!