17
Trong trí nhớ của tôi không có người tên Tống Hữu Tinh này.
Nhưng cậu nói với tôi, chúng tôi từng gặp nhau ở rất lâu về trước.
"Chị quên em cũng không sao, bởi vì một ngày nào đó chị sẽ nhớ tới."
Cậu luyện đàn cùng tôi.
Mang máy chơi game đến chơi cùng tôi.
Tôi biết cậu ở đây là rất kỳ lạ, có lẽ cậu cũng không có ý tốt.
Chỉ là tôi không thể ghét cậu.
Bởi vì cậu luôn cười với tôi.
Bởi vì cậu không giống mẹ tôi, luôn lấy nước mắt rửa mặt.
Bởi vì cậu không giống Thẩm Diên Tri, luôn đến trước giường tôi vào nửa đêm, không khác gì hồn ma.
Tống Hữu Tinh chính là Tống Hữu Tinh, chỉ có cậu tốt với tôi.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, có lẽ là cảm xúc của con người vốn có thể bị người khác cảm nhận được.
Cậu cười với tôi, tôi có thể tạm quên đi những đau đớn kia.
"Chị ơi, chị có muốn em đưa chị đi không?"
Một buổi chiều nọ, cậu bỗng nhiên hỏi tôi như vậy.
Thật ra tôi không cảm thấy mình có thể chạy thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Diên Tri, nhưng như bị ma xui quỷ khiến, tôi vẫn gật đầu tin cậu.
Vì thế ngày hôm đó, Tống Hữu Tinh trốn trong phòng tôi cả ngày.
Đến khi đêm khuya tĩnh lặng, cậu trộm mang tôi ra ngoài.
Chúng tôi đi ra từ cửa sổ, tầng hai không tính là quá cao.
Tôi bị cậu nắm tay, trái tim chưa từng nhảy lên kịch liệt như vậy.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, lòng bàn tay xẹt qua tay tôi.
Tối nay không có trăng, ánh sáng mông lung mơ hồ.
Bên dưới xương lông mày, nơi khóe mắt cậu có nốt ruồi nhỏ.
Tôi bỗng nhiên bật khóc.
Cậu ngồi xổm xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho tôi.
"Tống Hữu Tinh, chị không nhớ ra em là ai."
Nhưng vì sao em lại quen thuộc như vậy chứ.
"Thật ra không nhớ được cũng không sao, Tần Tử Khanh, chúng ta phải nhìn về phía trước."
Cậu lái một chiếc xe đạp, tôi ngồi ở phía sau cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!