"Dù sao đây cũng là bài phát biểu có giá trị nhất mà."
Tôi liếc nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô ta mà không nhịn được cười:
"Giá trị gì chứ, chẳng phải cuối cùng vẫn về làm việc cho nhà tôi à? Cậu biết thế nào là giá trị của việc đầu thai tốt không? Cậu có cố cả đời cũng chưa chắc bằng một nửa tôi, chẳng phải chỉ là một suất tuyển thẳng thôi sao?"
Câu này đã đ.â. m thẳng vào tim Thẩm Tiểu Nhu.
Cô ta lập tức đỏ mắt, úp mặt xuống bàn khóc nức nở.
Trên bão bình luận toàn là người bất bình vì Thẩm Tiểu Nhu.
[Nữ phụ đắc ý cái gì hả? Bảo bối là nữ chính trong sách đấy nhé, sau này là thiếu phu nhân của nhà họ Giang, đầu thai tốt không bằng lấy chồng tốt!]
[Nữ phụ ngoài miệng cứng rắn thế thôi, thật ra trong lòng ghen nổ mắt rồi, dù sao nam chính cũng không phải của cô ta, suất tuyển thẳng cũng không phải của cô ta.]
Suất tuyển thẳng mà tôi dốc sức phấn đấu, cuối cùng lại không thuộc về tôi.
Nói thật, khoảnh khắc ấy, nỗi buồn như sóng lớn cuốn trào đã nhấn chìm hết tâm trí của tôi.
Nhờ thân phận học sinh được tuyển thẳng mà Thẩm Tiểu Nhu trở thành người nổi tiếng nhất trường.
Danh tiếng còn vượt xa cả danh hiệu hoa khôi của cô ta.
Hiệu trưởng đích thân kéo băng rôn chúc mừng cô ta trở thành học sinh được tuyển thẳng vào Thanh Bắc.
Giờ Thẩm Tiểu Nhu đi đâu cũng hớn hở đắc ý.
Vì bài phát biểu vào thứ hai tuần sau mà cô ta đã chuẩn bị từ rất lâu.
Trong buổi phát biểu này, thậm chí cả giáo viên của Thanh Bắc cũng có mặt, ánh mắt của họ tràn đầy vui mừng nhìn cô ta.
Hiệu trưởng là người đầu tiên phát biểu:
"Trước tiên tôi xin chúc mừng bạn học Thẩm được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Bắc, trở thành học sinh đầu tiên trong lịch sử của trung học số hai đạt được vinh dự này! Hãy cho em ấy một tràng pháo tay thật lớn nào, sau đây xin mời bạn học Thẩm đại diện học sinh toàn trường lên phát biểu."
Thẩm Tiểu Nhu nắm chặt bản thảo, cô ta từng bước một bước lên sân khấu.
Cô ta đứng trước micro, chưa kịp mở miệng đã phát ra âm thanh bất thường: "A… ưm…
"10. Tôi kinh ngạc đến trợn to mắt, ánh mắt dừng lại ở người đang đứng trên sân khấu. Thẩm Tiểu Nhu hoảng loạn che miệng lại, gương mặt đỏ bừng. Thần thái quyến rũ mà không dung tục, nét ngây thơ lại pha chút khơi gợi. Cô ta nói:"Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Tiểu Nhu, học sinh lớp 12A1."
Trước mắt, bão bình luận điên cuồng lướt qua:
[Kích thích quá đi mất, xem mà mặt mũi đỏ bừng, thế mà Thẩm Tiểu Nhu lại mang theo đồ chơi do nam chính tự tay chế tạo lên sân khấu để thuyết trình, lại còn ở trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh nhà trường nữa!]
[Thẩm Tiểu Nhu đúng là ngoan ngoãn biết nghe lời mà, ban đầu suất tuyển thẳng là của nữ phụ mà, ai bảo cô ta không chịu nghe lời nam chính chứ?
Giờ thì hay rồi, nam chính chỉ cần ra lệnh một tiếng là lập tức đổi người ngay.]
[Tiểu bảo bối ngượng ngùng như thế mà lại chịu mang đồ chơi lên sân khấu cơ đấy, đúng là tình yêu đích thực thì không thể đo đếm được mà!]
Ngực tôi như bị ai đó bóp nghẹt, cơn giận dữ cuộn trào dữ dội.
Thì ra suất tuyển thẳng vốn thuộc về tôi lại bị Giang Vọng dùng mối quan hệ tráo đổi.
Mấy năm đèn sách, tôi thường xuyên quên ăn quên ngủ, đói đến xuất huyết dạ dày.
Chưa có một ngày cuối tuần nào tôi dám nghỉ ngơi lơi lỏng, tôi chăm chỉ học hành như vậy mà…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!