Chương 2: (Vô Đề)

3.

Tôi liều mạng đè tay mình xuống, cố nở một nụ cười gượng gạo với thầy ấy: "Thầy ơi, gần đây tay em hơi khó chịu, nó cứ hay bị giật giật, em xin lỗi ạ.

"Thẩm Tiểu Nhu khẽ nhíu mày, trong đôi mắt ướt đẫm là bao nhẫn nhịn kìm nén. Cô ta yếu ớt dựa vào bàn, mồ hôi trên trán túa ra."Ưm..."

Âm thanh bất chợt ấy khiến thầy giám thị chú ý: "Bạn học Thẩm Tiểu Nhu, thật sự em không sao chứ?"

Trước mắt tôi, làn sóng mắng chửi của bão bình luận càng lúc càng dữ dội:

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

[Tất cả là tại nữ phụ ngu ngốc này, suýt chút nữa bị thầy phát hiện rồi.]

[Ai bảo cô ta tự dưng giơ tay lên làm gì! Cạn lời, tôi tức c.h.ế. t mất!]

[May mà em gái bảo bối của chúng ta lanh trí, lập tức giả sốt rồi cố ý ngất trên người nữ phụ.]

[Ha ha, đến lúc đó nữ phụ chưa làm xong bài thì đã bị thu bài, ai cản nổi em gái bảo bối của nhà chúng ta được tuyển thẳng chứ!]

Tôi cắm đầu làm bài, đến giờ thì tôi mới hiểu rõ tất cả.

Thì ra Giang Vọng đã tính toán thời điểm Thẩm Tiểu Nhu làm xong bài, sau đó anh ta dùng app điều khiển từ xa để kích hoạt.

Cô ta đã hoàn thành bài thi từ lâu rồi, cô ta chỉ đợi đến giây phút này thôi.

Chẳng trách điểm tổ hợp Khoa học Tự nhiên của tôi luôn đứng đầu khối, thế mà cuối cùng, người vượt tôi đúng một điểm rồi giành suất tuyển thẳng lại chính là Thẩm Tiểu Nhu.

Trước mắt tôi, Thẩm Tiểu Nhu vẫn cố gắng nhẫn nhịn không phát ra tiếng.

Đợi giám thị vừa xoay người đi thì đột nhiên cô ta đứng dậy.

Hai má của cô ta đỏ bừng, cơ thể run lên nhè nhẹ, cô ta cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào.

Ngay sau đó, cô ta nghiêng người sang phía tôi rồi ngất xỉu ngay bên cạnh.

Mọi người trong lớp đều kinh ngạc, ai nấy đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thẩm Tiểu Nhu.

Cô ta rưng rưng nước mắt, giọng khản đặc khẩn cầu: "Lê Lê, cậu có thể đưa mình đến phòng y tế được không?"

4.

Tôi cau mày, liếc nhìn bài thi của mình.

Hỏng rồi.

Còn hai câu tự luận lớn nữa chưa làm, nếu bây giờ mà đưa Thẩm Tiểu Nhu đến phòng y tế thì tôi c.h.ế. t chắc.

Xung quanh toàn là camera giám sát, tôi đã giơ tay xin phép đến hai lần.

Kỷ luật trong phòng thi nghiêm ngặt, từng giây trôi qua đều quý như vàng.

Nếu lại xảy ra chuyện bất ngờ lần nữa thì e rằng giám thị sẽ trực tiếp thu bài của tôi mất.

Tất cả thí sinh đều cắm cúi làm bài, không ai dám lơ là.

Nhưng cơ thể của tôi lại bị cốt truyện điều khiển.

Tôi gắng sức kiềm chế hành động của mình, cố giữ bình tĩnh để tiếp tục làm bài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!