Trần Tu Vũ ngồi bên cạnh ruộng lúa, lặng lặng nhìn những cây lúa đong đưa trong làn gió nhẹ. Tô Quý ngồi ngay đằng sau anh khoảng mấy mét, cậu ngồi cùng anh như thế này cũng sắp mấy tiếng rồi, không nói gì, cũng không làm gì, so với làn gió nhẹ thổi qua còn yên tĩnh hơn.
Trần Tu Vũ cảm thấy Tô Quý rất thần kỳ, có thể che giấu sự tồn tại của bản thân giỏi như vậy, có lẽ đây chính là điểm đặc biệt của chuột, không khiến người khác chú ý mới có thể sinh tồn tốt hơn.
Tô Quý dường như không để lại dấu vết gì, cứ thế làm bạn với anh, làm thi thoảng anh có ảo giác rằng giữa đồng ruộng mệnh mông này chỉ có một mình mình, nhưng mỗi khi quay đầu lại, đều có thể nhìn thấy Tô Quý đang nhìn anh cười.
Trần Tu Vũ khác với Tô Quý, anh không phải một người có thể chịu được cô đơn thời gian dài, thói quen của anh là sống giữa nhiều người, cũng chẳng màng đến việc chỉ có thể giao lưu với người khác thông qua tab, vốn dĩ lý do anh vẫn luôn ngây ngốc tại đây chỉ là đang đợi cơ thể hồi phục lại một chút thôi.
"Người trong nhà anh không suốt ruột à?" Tô Quý ở phía sau lưng anh nhẹ nhàng hỏi một câu.
Trần Tu Vũ xoay người, cười gật đầu mấy cái, vẫy vẫy tay về phía Tô Quý.
Tô Quý chạy tới ngồi xuống bên người anh, cậu biết Trần Tu Vũ không phải chỉ có một mình, anh ấy có bố mẹ, có người nhà, Trần Tu Vũ đang mất tích trong mắt người nhà nửa năm, có thể tưởng tượng ra được trong thời gian này họ đã trải qua bao nhiều đau khổ.
Cậu còn nhớ nhà tôi ở đâu không? Trần Tu Vũ viết trên tab.
"Tất nhiên là nhớ rõ rồi." Tô Quý cười, cậu cũng không phải Đinh Mùi, mỗi sự kiện trải qua cậu đều có thể nhớ rõ, huống chi đây còn là nhà Trần Tu Vũ.
Sau khi tôi về nhà rồi, cậu có thể đến tìm tôi.
"Thật không?" Tô Quý rất kinh hỷ ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, "Sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?"
Tôi cũng không thể nào nghỉ ngơi cả 24 tiếng một ngày mà.
"Cũng đúng," Tô Quý chống cằm nhìn Trần Tu Vũ, anh ấy thực sự không phải là người kia, nhưng loại cảm giác ấm áp an tâm này lại giống đến kinh người, làm cho cậu khó có thể dứt bỏ, "Vậy nếu ngày nào tôi cũng đến tìm anh thì sao?"
Đến nhà chơi game với tôi đi, dù sao thì ngày nào tôi cũng chơi. Trần Tu Vũ cười cười, không biết tại sao, tuy là Tô Quý rất thích cười nhưng sâu trong nụ cười của cậu luôn mang theo một tia cô đơn nhàn nhàt, có đôi khi anh cảm thấy Tô Quý giống như một người em trai vậy, làm cho người ta không kìm được mà hơi đau lòng.
"Tôi không chơi đâu." Tô Quý hơi ngượng ngùng, điểm này cậu giống với Đinh Mùi, hai người cậu không quá tình nguyện tiếp xúc với mấy thứ đồ chơi của nhân loại lắm, cảm thấy không thú vị, nhưng nếu là cùng với Trần Tu Vũ, thật ra cậu lại muốn thử xem sao.
Tôi dạy cho cậu, dễ lắm, thật ra chính là chạy theo Quý Kiêu là được rồi, thi khoảng tôi đi theo cậu ấy, ngủ một giấc xong thức dậy cũng không có vấn đề gì.
Trần Tu Vũ nhớ tới mỗi lần Quý Kiêu mắng chửi khi biết anh treo máy lại hơi muốn cười, tuy Đinh Mùi là một con Mèo Chín Đuôi, nghe rất trâu bò, nhưng vẫn phải thừa nhận một điều là người như Quý Kiêu rất thích hợp với cậu.
Anh nhìn Tô Quý, viết lên tab một câu, người trước kia mà cậu nói, cậu thích người ấy à?
"Thích," Tô Quý nghĩ nghĩ, ngón tay nhẹ moi moi dưới đất một chút, "Có điều không giống như là Đinh Mùi với Quý Kiêu, tôi chỉ là...... Anh có thể hiểu được cảm giác đó không, anh dùng thời gian rất dài, bỏ ra rất nhiều tâm huyết chỉ là vì một người, nhưng chờ đến lúc anh quay lại, lại phát hiện ra người đó đã không còn ở chỗ đó từ lâu rồi."
Trần Tu Vũ cười, là cảm thấy những điều người đó làm cho cậu, rồi cả những điều cậu làm vì người đó đều trở nên vô nghĩa à?
"Ừm, giống như bị rút cạn ra vậy," Tô Quý gật đầu, tay vẫn còn vô thức moi dưới đất, "Anh ấy thậm chí còn không biết được tôi rất biết ơn anh ấy, tôi làm nhiều như vậy, chỉ là để có thể nói với anh ấy một tiếng cảm ơn."
Trần Tu Vũ duỗi tay kéo tay Tô Quý qua, cúi đầu lau bùn trên tay cậu đi, lại lấy tab qua.
Có nhưng chuyện không cần phải nói cảm ơn, có tâm, người ta sẽ cảm nhận được.
"Anh ấy biết sao?" Tô Quý nhìn chữ viết đẹp đẽ của Trần Tu Vũ trên tab
Những điều anh ấy làm có lẽ cũng không phải vì sự biết ơn của cậu, Trần Tu Vũ vỗ vỗ Tô Quý.
"Ưm." Tô Quý cười cười, chống cằm nhìn tab hơi có muôn vàn suy nghĩ.
Rất lâu rồi Quý Kiêu không lên game nữa, từ sau khi Trần Tu Vũ ngủ đi thì anh đổi lại hết tất cả mật khẩu xong cũng không vào lại nữa. Sau khi Trần Tu Vũ tỉnh lại anh mới bắt đầu đăng nhập vào nhân vật bắt đầu chơi.
Nhưng mà Trần Tu Vũ vẫn chưa thể online, cho nên anh chỉ đăng nhập vào rồi điều khiển nhân vật đi khắp nơi, giúp Phao Phao kiếm một vài trang bị mới, tuy rằng vẫn là một mình, nhưng cảm giác lại khác biệt.
"Cái bí kịp quỷ này, còn nhặt được toàn đồ linh tinh nữa!" Quý Kiêu ngồi xổm trên ghế, một quyển bí kíp mà đánh cả một buổi sáng vẫn chưa ra.
"Anh vào cái cửa này bảy lần rồi," Đinh Mùi ghé lên vai anh nhìn màn hình, cậu không hiểu trò chơi này, chỉ biết là Quý Kiêu vẫn lăn lộn mãi ở chỗ này, "Có phải anh lạc đường rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!