Chương 64: Phiên ngoại 1

Rất lâu, rất lâu, rất lâu trước kia, có một con chuột xám nhỏ, nó cùng với bố mẹ, ông bà và rất nhiều anh chị em khác sống chung với nhau.

Cả nhà nó ở trong một phòng kho của 1 gia đình nọ, hằng ngày bố mẹ sẽ đi ra ngoài kiếm ăn, chuột xám nhỏ thì ở nhà phơi nắng rồi cãi nhau ầm ĩ với mấy anh chị em, thi thoảng sẽ đi ra ngoài cùng với chó mèo xung quanh tản bộ tâm sự, cuộc sống trải qua rất vui vẻ.

Chủ nhân của căn nhà này thấy gia đình chuột xám sống rất hòa thuận nên thường cho họ một ít thức ăn. Chuột xám nhỏ cứ thế lớn lên, cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp........

Một ngày nọ, chuột xám nhỏ ghé vào cửa hang nhìn ánh nắng tươi đẹp bên ngoài thở dài một tiếng, ban ngày quá sáng, nó không thể đi ra ngoài chơi được, chỉ có thể lặng lẽ nép ở trong đây, trong đầu tưởng tượng một chút về cuộc sống mà mình mơ ước.

Mẹ luôn chít chít nhắc nhở nó, đừng có mơ mộng hão huyền, cuộc sống như thế không thuộc về loài chuột, cuộc sống của loài chuột là đêm tối và lén lút. Trong cuộc sống của chúng, những câu chuyện buồn thường xảy ra, có con chuột bạn của nó bị mèo ăn thịt, có con khác thì bị đánh chết.

Bọn nó ăn không nhiều lắm, nhưng ngoại trừ đồ ăn hằng ngày thì còn phải tích trữ đồ ăn cho mùa đông nữa, lúc này đồ ăn không dễ tìm, đảo tới đảo lui trong đống rác cũng không tìm được mấy thứ. Nhưng trong nhà của con người sẽ có, tuy là những người đó đối xử rất tốt với những động vật nhỏ khác, nhưng lại không bao giờ cho chuột cái gì, cho nên phải lén lút đi trộm một chút, mỗi lần trộm về một ít.

Nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện ra, chạy không thoát được thì sẽ chết.

Chạng vạng ngày hôm nay, bố mẹ nó chia nhau ra ngoài tìm cây cỏ, nhưng chỉ có bố nó trở về, không thấy mẹ nó đâu, một thời gian rất lâu sau cũng không trở về nữa, chuột xám nhỏ biết, những ngày tháng sau này của nó, sẽ không còn mẹ nữa.

Nó hy vọng mình có thể nhanh chóng lớn lên một chút, có thể cùng với bố mẹ và các anh chị em đi ra ngoài tìm cây cỏ, nó thích ăn lạc, nhưng chỉ có thể tự mình biết, bởi vì đồ ăn mà nhóm chuột lớn mang về cũng không cố định, có thể ăn được là được.

Những lúc nó có thể đi ra ngoài tìm đồ ăn thì đều đi tìm lạc.

Chú chuột xám lớn lên rất nhanh, sau khi bố cùng mới mấy anh chị của nó cũng không về nữa, nó trưởng thành, bắt đầu cuộc sống tự lập của mình. Đối với việc mất đi người thân, nó không quá đau buồn, nó biết đây là số mệnh của chúng nó, trước khi ra cửa nói một câu tạm biệt, có lẽ đó thật sự là lần cuối bọn nó còn thấy nhau.

Nó lặng lẽ chuồn ra khỏi cửa hang trong bóng đêm, men theo góc tường đi đi dừng dừng. Nó đã quen với đêm tối, mặc dù nó rất muốn tắm nắng. Thực ra, tắm ánh trăng cũng không tồi. Nó liếm móng vuốt của mình, bây gió nó muốn đi tìm lạc.

Nó có thể ngửi được, ở phòng bếp của một căn nhà không xa lắm mới luộc xong một mẻ lạc, chỉ cần mấy viên là được, ăn một viên, còn lại thì nghĩ cách mang về trong hang đi.

Lúc bò đến ngoài cửa sổ nhà kia, nó vừa nhìn đã thấy được cái rổ nhỏ trên bệ bếp đựng đầy ắp lạc, nó kêu lên một tiếng chít chít rất vui vẻ, tìm được rồi!

Nhưng nó phải thật cẩn thận, ghé vào cửa số quan sát thật lâu, đến lúc xác định trong phòng không còn ai nữa, cũng không có mùi của mèo, nó mới chạy tới bên cạnh chỗ lạc, đứng lên với từ trên rổ xuống một viên lạc.

Ăn rất ngon! Có thể ăn được lạc làm nó rất vui, ăn thêm một viên nữa đi!

Nó nhẹ nhàng nhảy lên vành rổ, cầm một hạt lạc lên ngửi ngửi, rất thơm.

Sau khi ăn liền 3 hạt lạc, lúc đang chuẩn bị ngậm mấy hạt mang về thì cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra. Nó hoảng sợ, vừa rồi mải mê ăn ngon lành quá nên nó không để ý tới tiếng bước chân, một tiếng hét chói tai truyền đến: "Trời ơi! Chuột!"

Chuột xám nhỏ nhanh chóng chạy đi nhảy lên kệ bếp, trong miệng vẫn còn ngậm một hạt lạc, nó cảm thấy nếu chạy được thì có thể mang về rồi.

Người tiến vào túm lấy cái chổi ở ven tường đánh về phía nó, nó nhảy xuống kệ bếp, muốn tìm một chỗ trốn trước, nhưng người này vừa kêu không ngừng vừa quơ loạn cái chổi, nó cảm thấy bốn phương tám hướng đều là cán chổi.

Nó quá nhỏ, đối với sự việc như này cũng chưa đủ năng lực ứng biến, nó hoảng sợ chạy tới chạy lui ven tường, bị chổi đập trúng vài cái, không đau nhưng làm nó rất hoảng loạn.

Cuối cùng nó bị dồn vào góc tường, miệng vẫn còn ngậm hạt lạc kia, nó nhìn ánh mắt khinh thường trên gương mặt phẫn nộ của người kia, cả cái chổi trên nay cô nữa, nó cảm thấy rất tuyệt vọng, không có ai có thể giúp nó được.

Lúc người này quay cái chổi trên tay lại, dùng cán chổi hung hăng chọc về phía nó, nó nhắm hai mắt lại.

Chân sau truyền đến một cơn đau đớn như thể xuyên tim, nước mắt nó ứa ra, nhưng nó không sững sờ mà rất nhanh mở mắt ra, người kia chọc hụt, nó chưa chết, nó vẫn còn cơ hội!

Cảm giác đau đớn trên chân sau làm nó giật mình một cái, hơi cúi người về phía trước, người kia do dự một chút, cô ấy chắc chắn là cảm thấy rất ghê tởm, nhưng đây là cơ hội, nó đổi hướng, nhắm dưới chân người kia mà vọt qua, đó là đường duy nhất để chạy chốn.

Người kia hét lên một tiếng nhảy nhảy lui về sau.

Nó kéo chân sau bị thương trèo trên trên cửa sổ nhảy ra ngoài, trong đếm tối cũng không màng phương hướng mà chạy rất lâu, cuối cùng không biết chui vào phòng kho của 1 ngôi nhà nào đó.

Nó thích phòng kho, nó lớn lên ở phòng kho, phòng kho làm nó cảm thấy an tâm và kiên định, tuy rằng đây cũng không hẳn là sự thật.

Lạc không còn nữa, viên lạc đang ngậm hồi nãy nó đã ném đi trong lúc chạy trốn, nó rất đau khổ, ngồi ở góc tường hơi mờ mịt.

Chân sau chảy máu, nó nhìn nhìn, cúi đầu liếm liếm, cũng không có cách nào khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!