Chương 46: (Vô Đề)

Nói vừa hết câu là Trần Tu Vũ cúp máy luôn, Quý Kiêu sửng sốt vài giây mới cất điện thoại vào trong túi, vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Đinh Móng Nhỏ đang ngoái cổ nhìn anh.

"Kêu tôi lên game," Quý Kiêu cười cười, ấn nút mở máy tính, "Cậu tiếp tục tu luyện cái đuôi đi."

Trần Tu Vũ có thể nói, giọng nghe qua có vẻ ôn hòa, chính là hình tượng thanh niên chính trực, một Đường Phao Phao trên game luôn luôn kiểu không nể nang gì ai, lúc tâm tình không tốt mà tóm được ai thì có thể chửi mắng chẵn 1 tiếng thế mà biết Đinh Mùi, tên này thế mà còn có quan hệ với Mèo chín đuôi.....

Trong đầu Quý Kiêu rối như tơ vò, đây rốt cuộc là chuyện gì đây?

Đinh Mùi không tiếp tục tu luyện cái đuôi nữa mà vẫn luôn quay đầu nhìn anh, anh rất xấu hổ, làm bộ làm tịch mở trò chơi lên: "Sao thế? Tí nữa tôi lại làm bài tập giúp cậu."

Đinh Mùi rốt cục quay đầu, trở lại trạng thái nhập định tiếp tục tu luyện cái đuôi.

Phải tắt điện thoại của Đinh Mùi, còn phải nhanh lên, ngón tay Quý Kiêu dừng trên con chuột ấn vô ý thức mấy cái, điện thoại Đinh Mùi mẹ nó ở chỗ nào? Mình có nên nghe theo Trần Tu Vũ mà làm vậy không?

"Thôi vẫn cứ làm bài tập đi." Quý Kiêu đấu tranh vài phút sau quyết định tin tưởng Trần Tu Vũ, không biết tại sao, Trần Tu Vũ cho người ta cảm giác có thể tin tưởng.

Anh đừng lên xoay người lấy cặp sách của Đinh Mùi qua, điện thoại chắc là để trong cặp sách, thừa dịp này cứ tắt máy đã rồi nói sau.

Quý Kiêu quay lưng về phía Đinh Móng Nhỏ, dùng thân thể che chắn, tay lục qua lại trong cặp sách, lục đi lục lại mấy lần cũng không tìm thấy điện thoại, anh hơi đổ mồ hôi, điện thoại để ở đâu không biết! Không phải là vứt đi rồi chứ? Vứt đi được thì lại đã tốt.....

"Tìm điện thoại của tôi à?" Tiếng Đinh Mùi bình tĩnh từ phía sau truyền đến.

Quý Kiêu khiếp sợ, thiêu chút nữa là quỳ luôn xuống mặt đất, Đinh Móng nhỏ không phải đang tu luyện cái đuôi à, sao lại đột nhiên về lại hình người rồi!

"Cái gì?" Quý Kiêu quay đầu lại, nhìn Đinh Mùi đang dựa vào bên cạnh bàn, tay cầm di động cứ tung lên rồi lại bắt lấy.

Đệt, làm sao cậu biết mình đang tìm điện thoại?

"Tôi tìm sách," Quý Kiêu tùy tiện lôi ra một quyển sách từ trong cặp Đinh Mùi, "Cậu tu luyện xong rồi? Hôm nay nhanh vậy à?"

"Không phải anh đang làm bài tập vật lý à? lấy sách tiếng anh làm gì?" Đinh Mùi liếc mắt nhìn sách trong tay anh, đôi mắt híp lại.

"Không làm ra được, thay đổi đầu óc chút," Quý Kiêu ném sách lên trên mặt bàn, ngồi xuống trên ghế, nhìn lướt qua điện thoại trên tay Đinh Mùi, "Đừng nghịch điện thoại nữa, xem sách chút đi."

"Quý Kiêu," Đinh Mùi bò trên mặt bàn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Quý Kiêu, "Tôi không ngốc."

Quý Kiêu không nói gì, đoán chừng bây giờ không lừa được nữa, nói thế nào thì Đinh Mùi cũng không phải một con miêu yêu đơn thuần, không hiểu mấy chuyện trên giường không có nghĩa là chuyện khác cậu cũng sẽ không rõ, anh trực tiếp cầm điện thoại trên tay Đinh Mùi qua, định cứ tắt máy trước đã.

Nhưng Đinh Mùi rất nhanh đè tay anh lại: "Không cần tắt, tôi phải biết được chuyện gì đang xảy ra."

"Chính là...." Quý Kiêu nhíu mày.

"Trần Tu Vũ có thể nói, tôi vẫn luôn tưởng là anh ấy không nói được," Đinh Mùi lấy lại điện thoại, ngồi dậy đứng bên cửa sổ, "Chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra."

"Có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng ở im chỗ này cho tôi."

Quý Kiêu không định vòng vo với cậu nữa, giọng điêệu kiện định nhìn cậu nói một câu.

"Còn phải xem là chuyện gì."

"Chuyện gì cũng vậy, Trần Tu Vũ không phải người lung tung, cậu ta nói như vậy chắc chắn có đạo lý."

Hai người không đồng nhất được ý kiến, những cũng không nói tiếp nữa, Quý Kiêu chỉ cảm thấy Đinh Mùi sẽ không từ đây lao ra đã tính là tốt rồi, nếu cậu thật sự muốn ra ngoài, anh lấy đâu ra bản lĩnh mà cản được?

Im lặng khoảng 10 phút, di động Đinh Mùi đột nhiện vang lên, Quý Kiêu nhảy dựng lên từ trên ghế.

Đinh Mùi không vội tiếp điện thoại, đầu tiên nhìn qua số máy hiển thị, chỉ có một chứ, Quý.

"là Tô Quý." Đinh Mùi nhẹ nhàng nói một câu, tay hơi lạnh đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!