Hiện trường đang rất có nhiều người cứu hộ, đang suy nghĩ biện pháp di dời cần trục, máy móc cỡ lớn lại đây sẽ cần nhiều thời gian, nhưng người đang bị kẹt trong đám cháy trên tầng lầu thì không thể chờ, trước tiên ưu tiên cứu người.
Lính dân quân phụ cận cùng với đội của bọn họ phân thành mấy hướng, tiến vào trong các phòng ở bắt đầu cứu viện.
Phòng ở đã hoàn toàn hư hại, đồ đạc các thứ đều đã bị cháy lung tung hết, lúc Quý Kiêu vác theo công cụ cứu hộ đi vào sảnh tầng một, một mảng cửa chống trộm ở ngay chính diện đột nhiên đổ xuống ngay sát anh, nện dưới mặt đất bốc lên một đống tro bụi làm người ta sặc sụa.
"Đi theo cầu thang lên, cẩn thận chút." Lâm Tử ở phía sau nói một câu.
Lúc bụi tan đi, Quý Kiêu mới nhìn thấy sau cửa là cầu thang đã hoàn toàn biến dạng bề mặt, các mảnh đá lởm chởm cùng với lõi thép ngang dọc tứ tung nhìn như tác phẩm nghệ thuật đương đại.
Thang chỉ leo được một nửa là không cách nào lên được nữa, đã bị phá hỏng. Quý Kiêu ngẩng đầu lên thấy được tên đỉnh đầu là sàn nhà tầng 2, mặt trên có một cái lỗ hổng miễn cưỡng một người qua được.
"Tôi chui lên từ chỗ này." Quý Kiêu chỉ trên mặt hố,
"Cậu nâng tôi lên chút."
Lâm Tử nhận lấy túi công cụ của Quý Kiêu ném qua một bên, nâng chân anh đẩy lên: "Quý đại gia.... Ngài cũng nặng quá ha."
"Cái đồ phế vật nhà cậu." Quần áo của Quý Kiêu bị một cây thép chìa ra ở miệng lỗ mắc vào, anh chống miệng lỗ kéo không ra, đành phải dùng sức, quần áo bị rách ra một lỗ mới chui lên được.
Sau khi xoay tay lại kéo Lâm Tử với túi công cụ đi lên, bọn họ phát hiện tầng 2 hiện tải chỉ có thể khum tay mà bò đi, Quý Kiêu hơi có cảm giác bất an, tình huống phòng ở như vậy, nếu còn có người chưa chạy ra được thì đoán chứng rất nguy hiểm
Có ai không? Có thể lên tiếng không?" Lâm Tử vừa bò về phía trước, vừa kêu, mới kêu được 2 tiếng đã bị sặc khói ho một trận mạnh.
"Nghe đi." Quý Kiêu đột nhiên dừng lại, xoay tay đè lại miệng Lâm Tử.
Ngay ở phía trước mấy mét có tiếng kêu cứu yếu ớt truyền tới.
Sau khi hai người xác định xong phương hướng cũng không quan tâm phía dưới toàn là kính vỡ loạn xạ, nhanh chóng bò qua.
Âm thanh truyền đến từ phía dưới một đống xi măng gạch đá, Quý Kiêu ghé vào một cái khe soi đèn pin vào trong xem, nhìn một lúc lâu mới thấy ở dưới đống đá sụp lộ ra một cái góc áo.
"Đang bị đè ở dưới, phải nhấc tảng xi măng này ra." Quý Kiêu bắt đầu dọn gạch đá vụn xung quanh, Lâm Tử quay ra hội báo tình huống một chút rồi quay lại cùng dọn với anh.
Vì tình huống hiện tại người phía trong còn không động đậy được, động tác hai người cũng không dám làm mạnh, sợ đâu tầng này lại sụp thêm nữa ai cũng không biết được.
Người bị đè bên dưới đã rất suy yếu, cũng rất hoảng loạn, Quý Kiêu với Lâm Tử vừa dọn gạch đá vừa không ngừng nói chuyện với người này, trong lòng vội không chịu được, do chỗ này không dùng được thiết bị nên chỉ có thể dùng tay không.
Lúc dời được tảng tường ra xong, bọn họ làm ra một cái lỗ hổng để một người chui vào được, Quý Kiêu vừa mới chui vào, còn chưa kịp thấy rõ tình huống bên trong thì cảm thấy gác sàn đột nhiên chấn động, trên đầu lẫn người đều cảm giác có gì đó rơi xuống, rồi đến gác sàn cũng theo đó sụp xuống một mảng lớn.
Quý Kiêu lại bị mắc lại ngay cửa lỗ, không thể đi tiếp cũng không lùi lại dược.
"Quý Kiêu!" đèn pin trên tay Lâm Tử bị đập một cái, rơi vào trong khe hở, anh mò tay lại thì đụng vào chân của Quý Kiêu, "Cậu thế nào rồi!"
"Tôi không sao!" Quý Kiêu quơ quơ đèn pin về phía sau, "Nhưng bây giờ tôi không thấy người bị kẹt đâu nữa."
"Quay trở lại thôi?" Lâm Tử bới một chút bên người anh ra.
"Eo tôi bị đè trúng, không động đây được," eo Quý Kiêu có hơi đau, một cây thép hay cái gì đó đâm ngay vào eo anh, anh chiếu chiếu đèn pin vào bên trong, giữa một mảng tro bụi phát hiện chỗ mà vừa rồi nhìn thấy góc áo đã bị chôn mất rồi, anh hô lên một tiếng, "Tình hình bên trong như thế nào rồi? Anh có thể nói không?"
Âm thanh yêu ướt vẫn luôn đáp lại bọn họ lúc trước biến mất, một lúc sau khi Quý Kiêu kêu lên, một mảng yên tĩnh, trong lòng anh trầm xuống một chút: "Lâm đại gia, cậu nhìn xem cái gì đang đè lên tôi vậy, tôi muốn đi vào chút."
Lâm Tử sờ xoạng quanh eo anh một chút, không có quá nhiều thứ đè nặng, chỉ là chắn lối đi, anh đỡ eo Quý Kiêu một chút, giúp Quý Kiêu xoay phía trên ngực một xíu, có thể di chuyển.
"Tình huống người kia như thế nào rồi?" Lâm Tử nhận được lệnh từ bên người, muốn bọn họ lập tức rút quân, nhà có thể sập tiếp, rất nguy hiểm.
"Không biết." Quý Kiêu dãy dụa dịch về phía trước một chút, tay hướng về chỗ vừa rồi mò mẫn qua, đẩy đá vụn ra xong, tay anh đụng đến một thứ mềm mềm, anh nhanh chóng lùi tay về, dùng miệng cắn bao tay lôi xuống, lại sờ qua lần nữa, ngay khi đụng tới mặt người kia, anh cũng nếm ra trong miệng được mùi máu tươi, là từ trên bao tay.
Anh không rảnh lo gì khác nữa, đột nhiện hướng vào trong dò xét một chút, rốt cuộc cũng chen vào được khe hở, thấy được mơ hồ máu thịt của người vừa rồi bị sụp đổ lên người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!