Chương 42: (Vô Đề)

Lúc Quý Kiêu quỳ trên giường đổ sữa dưỡng ẩm ra, Đinh Mùi vẫn luôn chuyên chú nhìn chằm chằm động tác của anh, làm cho anh hơi ngượng ngùng, lại đứng dậy đi tắt đèn.

"Tại sao lại phải bôi cái này? Bôi nhiều vậy sao?" Đinh Mùi nhìn một lúc lâu không nhịn được hỏi một câu.

Đột nhiên Quý Kiêu rất buồn bực, trong lòng oán hận Tô Quý một chút, cứ cho là việc này không liên quan gì đến Tô Quý đi, nhưng mà nếu đã phổ cập khoa học cho Đinh Mùi biết mấy cái tự sướng tinh tinh rồi thì sao không làm trọn gói luôn đi!

"Cái này sẽ giúp cậu không đau như vậy nữa." Quý Kiêu nhỏ giọng đáp một câu, cảm thấy mặt mình chắc chắn là đỏ hết lên rồi.

"Thuốc giảm đau à? Sữa dưỡng ẩm có thể giảm đau?" Đinh Mùi dùng chấn ngoắc éo Quý Kiêu một cái, cậu còn chưa hiểu lắm chuyện gì nhưng rất muốn tiếp tục dán lại một cục với Quý Kiêu.

"..... Chính là sữa dưỡng ẩm," Quý Kiêu có hơi bất đắc dĩ, sữa dưỡng ẩm lành lạnh trên người Đinh Mùi cọ lên người anh làm cho dục vọng vốn đã bình ổn một chút lại tăng vọt trở lại, anh phủ người xuống, ôm lấy người Đinh Mùi hôn lên môi cậu một cái, "Thử một chút."

"Ừm." cánh tay Đinh Mùi lập tức vòng lên ôm lấy cổ anh.

Nụ hôn của Quý Kiêu giữa sự ôn nhu lại mang theo một tia bá đạo, lúc lòng bàn tay hơi thô ráp mơn trớn làn da làm cậu cảm nhận được một trận hưng phẫn, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Tiếng thở dốc mang theo giọng mũi này là một loại kích thích mãnh liệt, Quý Kiêu buông lỏng Đinh Mùi ra, tay nâng chân cậu lên, lại một lần nữa chầm chậm đẩy vào, lần này nhờ có bôi trơn nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Lúc vừa mới tiến vào được một nửa, thân thể Đinh Mùi lập tức hơi cứng đờ, lông mày nhíu lại một chút, hơi thở không nổi, anh ngừng lại: "Còn đau à?"

"So với vừa rồi tốt hơn nhiều rồi." Đinh Mùi nhỏ giọng trả lời, cậu thấy được một ngọn lửa nhỏ đang bập bùng trong mắt Quý Kiêu, cậu rất thích khát vọng nằm ẩn trong ánh mắt này của Quý Kiêu.

Quý Kiêu không nói gì nữa, anh cũng không cách nào phân tâm mà nói gì nữa, cảm giác thoải mái do bị gắt gao bao lấy làm anh không nói được nên câu, chỉ chậm rãi đẩy về phía trước cho đến khi hoàn toàn tiến vào.

Đau đớn không hoàn toàn biến mất mà bị không chế trong phạm vi Đinh Mùi có thể chịu được. Hô hấp nặng nề của Quý Kiêu vờn quanh bên tai, cảm giác thân thể bị xâm nhập làm Đinh Mùi hơi choáng váng, hô hấp cậu cũng dần dần gấp lên bởi cảm giác đau đơn lúc bị tách ra rồi chậm rãi lấp đầy, rồi cũng bởi loại cảm giác đau đớn này mà xuất hiện khoái cảm không rõ.

Quý Kiêu đã hoàn toàn tiến vào, Đinh Mùi nắm chặt cánh tay anh, ngón tay run rẩy, khẽ nhếch miệng không phát ra tiếng, chỉ có thở dốc hỗn loạn. Anh nhẹ nhàng rời ra một chút, lại đẩy sát vào.

"Ưm....." cơ thể Đinh Mùi đột nhiên chấn động, ngửa cổ về sau, eo nâng lên như là muốn trốn, mà cũng lại như muốn phối hợp.

Quý Kiêu phủ người xuống nhẹ hôn lên cái cổ quyến rũ của cậu, tay đỡ chân bắt đầu đưa đẩy, động tác hết sức nhẹ nhàng chậm rãi, anh sợ lại làm Đinh Mùi đau. Cảm giác đau đớn do ma sát dần biến mất cùng với từng nụ hôn cùng vuốt ve của Quý Kiêu. Đinh Mùi cảm thấy có chút tê dại, nhưng theo động tác của Quý Kiêu dần nhanh hơn, cậu lại bắt đầu cảm giác được hưng phấn chưa bao giờ có.

".......... Không đau nữa." Âm cuối của cậu còn mang theo run rẩy.

Câu nói nhỏ này làm đầu Quý Kiêu loạn thành một đống, âm thanh của Đinh Mùi, thân thể của Đinh Mùi, mỗi một biến hóa rất nhỏ đều sẽ làm anh cuồng loạn.

Anh ngồi dậy, đỡ eo Đinh Mùi, động tác không còn kiêng kị gì nữa, mỗi lần đều đâm vào thật sâu, thân thể Đinh Mùi chặt chẽ bao lấy cùng với độ ấm nóng rực làm anh càng muốn nhiều hơn.

Đinh Mùi chưa từng thấy Quý Kiêu như vậy, thật.... Gợi cảm. Cậu thích Quý Kiêu có chút hung hăng bá đạo vuốt ve trên người mình, thích anh vừa toàn lực ra vào vừa mút mát bờ môi cậu, thích ánh mắt anh nhìn cậu, thích hô hấp nặng nề của anh.

Thích cảm giác anh hung hăng đòi lấy, chiếm lĩnh cơ thể mình.

Tiếng rên rỉ của Đinh Mùi ngày càng rõ ràng, mỗi một lần vang lên đều giống như dòng điện chạy qua người Quý Kiêu, Quý Kiêu duỗi tay nắm lấy cậu, phối hợp với tiết tấu của mình mà vuốt ve, phản ứng của Đinh Mùi rất cường liệt, bàn tay bám chặt lấy khăn trải giường, từ kẽ răng không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ làm người ta mê loạn.

Theo vuốt ve của Quý Kiêu, Đinh Mùi đột nhiên nâng eo lên, hai chân bên người anh cũng đột nhiên căng thẳng, tín hiệu cơ thể này làm Quý Kiêu rốt cuộc không thể khống chế được nữa....

Đinh Mùi nhắm mắt lại gối trên tay Quý Kiêu ôm anh, hơi thở sau một lúc lâu mới chậm rãi ổn định lại.

"Sướng." Cậu ghé vào tai Quý Kiêu nói, lại gác cả chân lên người Quý Kiêu.

Quý Kiêu nói không ra câu, đối với việc Đinh Mùi hình thành thói quen sau mỗi lần làm việc này đều phải làm tổng kết, anh không biết phải đáp lại thế nào.

"Anh có sướng không?" Đinh Mùi nhìn anh không trả lời lại, lại ôm chặt lấy anh hỏi một câu.

"Aizz." Quý Kiêu xoay người nằm nghiêng lại phía cậu, tay xoa xoa phía sau tấm lưng bóng loáng của Đinh Mùi, "Sướng, chỉ cần không phải là bị ép, làm chuyện này thì ai cũng sẽ thoải mái, đừng tổng kết nữa."

"A.." Đinh Mùi cong mắt cười.

"Nào, đi tắm," Quý Kiêu chống cánh tay ngồi dậy, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trên hành lang một chút, "Giờ này chắc không còn ai nữa, chúng ta đi tắm rửa, có điều cậu phải nhanh lên, để người khác nhìn thấy thì phiên phức lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!