Chương 38: (Vô Đề)

Đinh Mùi bám lấy chân cầu lộ một mắt ra nhìn thấy cả người Quý Kiêu ướt sũng, có nên qua không đây? Cậu cắn môi, trong lòng lưỡng lự rối loạn một hồi lâu.

Cậu tức giận việc Quý Kiêu đi xem mắt mà không nói với cậu, anh còn muốn đưa cô gái kia về nhà, lúc ăn cơm còn vừa nói vừa cười, nhớ tới là cậu lại bực! Nhưng bây giờ nhìn thấy Quý Kiêu chạy lại đây tìm mình, trong lòng cậu lại đột nhiên rất vui vẻ.

Cứ như vậy rồi chạy ra à? Nếu vậy thì mất mặt quá, nếu như giờ ra gặp, thế thì mắc gì lúc trước lại chạy trốn, còn định đi chỗ khác? Quá ngốc.

Quý Kiêu đứng ở bãi sông dậm dậm chân, Đinh Mùi có thể nhìn thấy cả người anh đều ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống, Anh móc điện thoại ra từ túi quần bấm bấm vài cái, đèn điện thoại sáng lên, Đinh Mùi nhanh chóng lùi về sau chân cầu.

Nhưng đèn vừa sáng được mấy giây là tắt ngóm, sau đó lại nghe được giọng Quý Kiêu hơi bực bội: "Ông chú nó, điện thoại gì mà mới dính nước một tí là ngỏm rồi."

Quý Kiêu đứng tại chỗ bấm bấm một lát, cuối cùng thở dài:

"Thôi được rồi, cậu không ra đúng không, thế thì tôi đi đây."

Đinh Mùi vừa nghe thấy câu này liền sửng sốt, có hơi sốt ruột, mới có như vậy đã đi rồi, không tìm nữa à?

Khốn kiếp! Tìm thêm năm phút nữa không được à!

Định làm gì đây! Ngu ngốc!

Quý Kiêu nghiêng ngả mà mò mẫm đi lên trên cầu, nhìn bộ dạng có sẻ thực sự không định ở lại tìm tiếp nữa. Đinh Mùi đứng tại chỗ, nhìn anh chậm rãi rời đi, nhìn chằm chằm anh trái một chân, phải một trân trèo lên tảng đá, trong lòng rất buồn bực, trượt chân đi! Ngã xuống! Ngã đập mặt xuống đi!

Đáng tiếc Quý Kiêu không ngã như cậu mong muốn mà cong người nhảy lên. Ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng anh nổ xe máy ở trên cầu.

Đi thật rồi à?

Bây giờ Đinh Mùi thật sự nóng ruột, cũng không rảnh suy nghĩ gì nữa, cất bước chạy ngay về phía trên cầu.

Lên trên mặt cầu cậu liền ngây ngẩn cả người, xe máy Quý Kiêu còn trên cầu, hơn nữa vẫn đang nổ nhưng không thấy Quý Kiêu đâu.

Cậu vừa định quay xung quanh nhìn thử xem thì đột nhiên nghe được động tĩnh phía sau, ngay lúc cậu quay đầu lại, cánh tay bị người khác bắt lấy, âm thanh quen thuộc của Quý Kiêu vang lên bên tai: "Chịu ra rồi à, không trốn nữa?"

Người này đáng ghét quá!

Môi Quý Kiêu hơi trắng bệch ra vì vừa mới ngâm nước lạnh lên: "Tôi còn tưởng anh đi thật rồi."

"Đi thật rồi thì cậu đuổi theo thôi," khóe miệng Quý Kiêu cong lên cười, "Dù sao cậu chạy cũng rất nhanh mà."

"Anh tới đây làm gì?" Đinh Mùi cau mày nhìn Quý Kiêu, trên tóc anh còn đang nhỏ nước.

"Đi bơi chút." Quý Kiêu vui vẻ, duỗi tay lau mặt một cái.

"Vậy anh bơi tiếp đi." Đinh Mùi vung tay anh ra xoay người bước đi, đồ thần kinh!

"Tôi tới giải thích với cậu chuyện hôm nay tôi đi xem mắt đây, nghe tôi nói xong đi rồi cậu muốn đi đâu thì đi," Quý Kiêu ngồi xổm xuống bên mặt cầu, theo thói quen định móc thuốc lá ra lại phát hiện thuốc ướt hết rồi, "Muốn nghe không?"

"Ừm." Đinh Mùi dừng bước, do dự một chút, ngồi xuống bên cạnh Quý Kiêu.

"Tôi không quen biết gì cô gái kia, là em gái của bạn học Thẩm Du, đến người bạn của chị ấy tôi cũng chưa từng gặp chứ đừng nói đến em gái của bạn học." Quý Kiêu đứng lên, tắt máy rồi ngồi lại bên người cậu.

"Không quen biết gì còn đi ăn cơm với con gái nhà người ta."

"Vậy mới gọi là xem mất đấy, nếu biết rồi thì không cần xem nữa, dù sao thì mẹ tôi rất thích cô ấy, bắt tôi phải đi gặp một lần, tôi vẫn chưa có bạn gái nên bọn họ sốt ruột."

Quý Kiêu thở dài.

"Vậy tại sao lúc ăn cơm với cô ấy anh lại nói chuyện với người ta, còn cười nữa." Đinh Mùi ôm chân, liếc mắt sang nhìn anh.

"Vô nghĩa, đấy là lịch sự tối thiểu, cậu cho rằng ai cũng như cậu à, muốn làm gì thì làm," Quý Kiêu duỗi tay nhéo cằm cậu một chút, "Lần đầu tiên gặp mặt, người ta lại là con gái, tôi cũng không thể nào vùi đầu vào mà ăn, rất bất lịch sự."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!