Quý Kiêu đang định trả lời nghi vấn của Lâm Tử, nhưng dạo trong đầu một vòng xong lại không tìm được câu trả lời thích hợp.
Ngay lúc đang cảm thấy buồn bực, chuông báo động chợt vang lên, có hai cậu bé trốn học vào nhà xưởng chơi không may bị rơi xuống giếng hoang không lên được.
"Đi thôi," Lâm Tử nhảy dựng lên vỗ vỗ vai Quý Kiêu, "Trên đường đi cậu từ từ nghĩ."
"Lượn." Quý Kiêu chán nản đẩy anh ra.
Vừa tới hiện trường đã thấy, cái giếng kia rất hẹp, chỉ đủ chỗ cho một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi chui lọt, người lớn không thể chui xuống được. Đứa trẻ đang kẹt ở dưới cách miệng giếng khoảng hai mét, miêng òa lên khóc lớn.
Còn khóc được như vậy chứng tỏ tình trạng cậu bé này vẫn ổn, Quý Kiêu bò xuống miệng giếng, cầm đèn pin chiếu xuống dưới, nhìn thấy cậu bé kia đang cong một chân áp vào trước ngực chống lên thành giếng, cũng nhờ vậy mà không bị tuột hẳn xuống, nhưng có vẻ như không có cách nào đi lên.
"Bạn nhỏ ơi, cháu tên là gì?" Quý Kiêu ghé vào miệng giếng nói chuyện phiếm với cậu bé, Lâm Tử cùng mấy người khác đang cột dây thừng, trạng thái của cậu bé còn khả ổn, bọn họ định cột thòng lọng thả xuống mắc vào cậu bé rồi kéo lên.
Cậu bé ở dưới vừa khóc vừa trả lời một câu, tiếng khóc còn to hơn tiếng nói, Quý Kiêu cơ bản là nghe không rõ cậu nói gì, đành phải tiếp tục: "A, tên nghe hay đấy, bạn nhỏ này, cháu bị đau ở chỗ nào vậy?"
"Chân—" cậu bé lại hô lên trả lời, lần này Quý Kiêu nghe rõ.
"Chân đau à? cháu thử cử động đầu ngón chân xem có được không?"
"Được ạ—-"
"Thế thì không sao đâu, cái đó là cháu bị trầy da nên đau thôi," Quý Kiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Tử, anh đang mang dây thừng lại đây, "Cháu đúng là dũng cảm, nếu là cậu bé khác nhỏ bằng cháu thì bây giờ đã khóc òa lên rồi, thế mà cháu lại không khóc."
Cậu bé vừa nghe thấy lời này, nhanh chóng nín lại.
Lâm Tử đá một cái trên đùi Quý Kiêu bảo anh nhường chỗ, Quý Kiêu có một điểm mà không ai trong bọn họ so được, chính là kiên nhẫn, không quan tâm người kia đang khóc, dang quấy hay là đang động kinh, dù sao đi nữa thì Quý Kiêu vẫn luôn bình tĩnh, khinh thanh tế ngữ mà nói chuyện với người ta.
"Cậu nhỏ à, bọn chú mang..." Lâm Tử vừa mới khom lưng xuống nói một câu, 2 chữ dây thừng còn chưa nói ra tiếng, cậu bé kia lập tức lại gào lên.
"Xịch ra chút," Quý Kiêu đẩy anh ra, cầm lấy dây thừng, "Này bạn nhỏ, mới nãy tôi còn nói với mấy người trên này cháu dũng cảm như vậy, bạn học của cháu chắc chắn sẽ rất hâm mộ cháu đấy, có phải bình thường ở lớp các bạn cũng rất nể cháu không?"
"Ưm." Cậu bé chậm rãi ngưng khóc ngẩng đầu nhìn anh, "Rất vui được hợp tác với cháu," dây thừng trong tay Quý Kiêu run run, "Giờ chú ném xuống, cháu buộc cái vòng dây kia vào người nha, người khác cột cái này lâu lắm đấy, nhưng chú nghĩ là cháu chỉ cần 1 phút thôi là làm được rồi đúng không?"
".......... Đúng vậy."
Hai mươi phút sau cuối cùng cũng kéo được cậu bé ra khỏi miệng giếng, đầu gối với trên mặt có hơi trầy da, quần bị rách, những chỗ khác không vấn đề gì, chỉ là bị hoảng sợ.
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
Trương Tân Văn nói với Lâm Tử ở sau lưng: "Quý Kiêu chuyển nghề sang làm ở nhà trẻ chắc chắn rất được."
"Hai người sau này có con rồi nhớ đưa đến chỗ tôi đấy."
Quý Kiêu quay đầu lại cười với bọn họ.
Lúc lên xe trở về, Lâm Tử đụng đụng anh, cười xán lạn: "Tiếp tục đề lại này đang nói dở nào."
"Cậu đúng là không biết mệt," Quý Kiêu hơi bất đắc dĩ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Cậu muốn nói gì đây?"
"Cậu nói thử xem tôi muốn nói cái gì đây??" Lâm Tử tiếp tục cười.
"Được, cậu thật sự muốn nghe đúng không?" Quý Kiêu quay mặt lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, "Tôi đúng là vậy đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!