Chương 34: (Vô Đề)

Lần này Thẩm Du không dừng xe ở ngay cửa Trung đội nữa mà đỗ ở đầu phố, Lâm Tử vừa thấy Thẩm Du đang dựa vào xe nghe điện thoại thì bước chân cũng cứng lại, giữ chặt lấy cánh tay Quý Kiêu: "Quý đại gia, ngai độc ác quá."

"Làm gì vậy," Quý Kiêu không hiểu gì nhìn anh, "Cậu lại chơi trò gì vậy?"

"Chỉ cho ngắm không cho theo đuổi...." vẻ mặt Lâm Tử bi thống.

"Câm miệng" Quý Kiêu cười cười, vỗ vai Lâm Tử, tên này là người tốt, thật sự, trừ vụ nói có hơi nhiều thì không còn tật xấu gì, "Chờ cậu chuyển nghề tôi nhất quyết không ngăn cản."

"Chính cậu nói đấy nhá, tôi mà sợ cái gì"

"Lượn..."

Thẩm du hôm nay mặc một cái váy da, đi đôi bốt, đứng cạnh xe vừa gọi điện thoại vừa hất tóc, người đi qua đều quay lại nhìn cô, Quý Kiêu nhìn tạo hình phong tình vạn chủng của chị mình có hơi cạn lời, đang định qua giáo dục chị một chút.

"Đừng mặc cái bộ này nữa," Thẩm Du nhìn 2 người họ đang lại gần cười cười vẫy tay, quay mặt lại nói vào điện thoại 1 câu, "Cậu rảnh rỗi thì mua vẽ xuống nam cực chơi với chim cánh cụt đi, đừng có làm trò vô nghĩa nữa!"

Quý Kiêu nuốt ý định giáo dục chị lại trong bụng, bỏ đi, đối phương quá cường đại. Lâm Tử kéo kéo áo nhỏ giọng nói bên tai anh. "Thật sự có cá tính."

"Chàng trai, hôm nay sắc mặt hơi kém nha, Thẩm Du ném chìa khóa xe cho Quý Kiêu, "Em mang theo bằng lái không, lái đi cho đỡ ghiền."

"Có mang," Quý Kiêu bắt lấy chìa khóa lên xe "Lâm đại gia tối qua bận rộn quá, nghỉ ngơi không tốt."

"Đệt" Lâm tử trừng mắt nhìn Quý Kiêu, liếc một cái rồi ngồi xuống ghế sau, "Đây là vì buổi sáng bị lão đại lấy 5km ra hành hạ nha."

"Vậy sao Quý Kiêu nhà chị lại không sao?" Thẩm Dủ cười kéo cửa xe ra ngồi vào bên cạnh Lâm Tử," Nếu không nói buổi tối nhìn tấm ảnh ban ngày lại chạy 5 km đúng là vô nhân tính."

Lâm Tử ho khụ một lúc lâu, ghé vào lưng ghế một hồi cũng chưa hết, cũng không biết là vì câu nói của Thẩm Du hay là vì cô đang ngồi ngay bên cạnh anh.

"Chị đùa chút thôi, không làm em sợ đấy chứ?" Thẩm Du cười, nhìn Lâm Tử, "Chị với QUÝ KIÊU hay nói linh tinh vậy đấy, 2 cậu là anh em nên chị cũng không phí công giữ hình tượng làm gì."

Quý Kiêu bất đắc dĩ mà khởi động xe: "Chị chú ý chút, chị nghĩ ai cũng có năng lực tiếp nhận như em à?"

"Không sao, vẫn ổn," Lâm Tử xua xua tay, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Hôm nay Đinh Mùi cũng đi cùng đúng không?"

ddm ghé vào trên bàn ngay cửa quán cà phê, đang nghịch cái lục lạc trên cổ tay, từ xa đã thấy được chiếc xe thể thao màu đỏ, cậu nhảy dựng lên một chút, cái xe này còn nhanh hơn xe máy của Quý Kiêu nữa, hơn nữa vẫn có thể hóng gió được!

"Lên xe." Quý Kiêu nhìn Đinh Mùi đừng ở bên đường vẻ mặt đầy chờ mong, vỗ vỗ ghế phụ lái.

Đinh Mùi nhìn thoáng qua Lâm Tử và Thẩm Du đang ngồi dưới ghế sau, chào một chị một tiếng sau đó nhảy lên xe.

Thẩm Du rất vừa lòng cười "Chào em, ngoan quá."

Lâm Tử cũng cười "Thế còn anh thì sao?"

"Chào."

"Đãi ngộ này" Lâm Tử cũng không ngại, dù sao lần nào gặp cậu nhóc này cũng đều như vậy, cậu ta với mèo mà cậu ta nuôi tính tình đều y như nhau, anh lấy ra hộp nhỏ từ bên người Thẩm Du,

"Cậu ăn không? có cá khô nhỏ này."

Đinh Mùi nhanh tay xoay người nhận lấy hộp, rất vui vẻ mà mở ra nhìn qua, cá khô nhỏ thơm ngào ngạt, bốc một ít bỏ vào trong miệng, lại quay lại Lâm Tử bổ sung một câu:

"Chào anh trai."

Lần này trên xe còn có người khác, Đinh Mùi không thể trực tiếp bảo Quý Kiêu đi nhanh lên, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào tay lái của Quý Kiêu. Quý Kiêu nhìn cậu một cái, cười đạp lên chân ga.

Gió thổi vào làm mái tóc dài của Thẩm Du bay loạn lên, không hề lưu tình mà đập vào mặt Lâm Tử, chị vừa vội xin lỗi vừa mò trong túi ra kẹp tóc mà kẹp lên, Lâm Tử lôi từ trong miệng là mấy cọng tóc ".... Không sao, không sao."

"Được chưa?" Nhân lúc 2 người ngồi sau còn đang luống cuống tay chân, Quý Kiêu cố tình nhỏ giọng hỏi Đinh Mùi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!