ếu còn như trước kia, khi nhìn thấy vết thương trên người Đinh Vị, Quý Kiêu Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao sẽ sốt sắng hỏi han kiểu, sao cậu lại bị thương thế? Đánh nhau hả? Đánh nhau với ai vậy? Có đau không?
Còn hiện tại, Đinh Vị cắm đầu cắm cổ đi thẳng ra cổng trường, cậu thèm ăn quá, đói chết. Quý Kiêu thì theo sát đằng sau: "Sao cậu lại bị thương thế? Đánh nhau hả? Đánh nhau với yêu tinh nào vậy? Đau không?…"
"Anh im đi đã!" Đinh Vị Quay lại, nhìn chằm chằm anh, đôi con ngươi đen bóng.
"Từ lúc cậu rời khỏi chỗ tôi mới qua một buổi sáng mà, sao lại thành ra thế này rồi?" Quý Kiêu còn chẳng kịp nghĩ tới việc vì sao một con mèo thần lại có thể bị thương, hiện giờ trong đầu anh chỉ ngập tràn nỗi lo lắng cho một đứa nhóc mười mấy tuổi vừa xảy ra xô xát, anh chẳng thể nào làm thinh được.
"Không sao hết." Đinh Vị cúi đầu xuống, cậu lén lút động đậy bả vai. Vẫn ổn, không đau đớn mấy, thực ra thì mấy vết thương kiểu này chỉ là muỗi dối với Mèo Chín Đuôi thôi. Vết thương của Tô Quý cũng vậy, chỉ cần vài ngày là khỏi.
Nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy ấm áp một chút, mặc dù người này rất lắm lời, nhưng sự lo lắng trong lời nói của anh không phải giả.
"Đánh nhau với mèo khác thôi." Đinh Vị ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quay lại gải thích cho Quý Kiêu, "Chẳng mấy chốc là khỏi, không có gì đáng ngại hết."
Quý Kiêu ngạc nhiên một lát, bỗng nhiên anh dài giọng ra như vừa ngộ ra cái gì: "À —— biết rồi. Mùa xuân đến rồi nhỉ? Cậu lại còn là mèo đực nữa! Ngày xưa ở nhà tôi á, vừa đến mùa xuân, ở dưới tầng toàn là mèo đực vồ nhau cả."
"Im ngay!" Chút ấm áp trong lòng Đinh Vị tịt ngóm, tay cậu chộp lấy cổ áo Quý Kiêu.
"Bóp chết tôi thì làm gì cón ai đến trường gặp giáo viên cho cậu nữa." Quý Kiêu cười toe, nghĩ lại còn bồi thêm câu nữa, "Cũng không có cá khô và xe máy nữa đâu."
Đinh Vị rất buồn bực, cậu thả tay, quay đầu đi tiếp.
Cái này người đáng ghét lắm.
Mặc dù vẫn còn ngúng nguẩy, nhưng vì Quý Kiêu hứa rằng nếu cho anh xem thì anh đưa đi ăn cá, Đinh Vị cuối cùng cũng chịu kéo áo sơ mi ra để Quý Kiêu nhìn thử xem vết thương trên vai một chút.
Trình độ băng bó của Tô Quý rất xịn, Quý Kiêu nhìn băng gạc một hồi vẫn không hình dung được mức độ chấn thương. Anh vẫn chưa yên tâm, ngón taycaamf lấy góc băng, định vén lên nhìn một chút.
"Oái!" Đinh Vị lập tức cau mày, hét một tiếng. Cậu không muốn Quý Kiêu biết vết đâm kia sâu như thế nào, chắc chắn anh sẽ trở nên sốt ruột, một khi đã sốt ruột thì anh lại càng lắm lời.
"Oái gì mà oái, đã đụng vào cậu tí nào đâu!" Quý Kiêu giật nảy mình.
Ủa chưa đụng vào hả? Đinh Vị nghiêng đầu nhìn tay Quý Kiêu, đúng là anh chưa đụng vào, là do cậu oái hơi sớm.
"Nhưng mà tôi đau."
Quý Kiêu nhìn thật kỹ, băng gạc cuốn rất cẩn thận, trông giống như đã tới bệnh viện sơ cứu: "Cậu tới bệnh viện rồi à?"
"Không, vết thương nhỏ lắm, tôi nhờ Tô Quý băng lại đấy." Đinh Vị đẩy tay ảnh ra, sửa lại áo, bắt đầu tìm quán cá nướng.
Chuột giúp người băng bó vết thương, chuột xám giúp người băng bó vết thương…
"Cậu Tô Quý kia," Quý Kiêu giữ tay Đinh Vị, "Cũng có hình người sao?"
"Đương nhiên rồi." Đinh Vị nhìn anh đầy kì quái.
Quý Kiêu day lên thái dương, anh thở dài: "Tôi cứ ngỡ là cậu ta mang dáng vẻ của một con chuột cơ đấy."
"Ngớ ngẩn."
Mèo tinh, chuột tinh, chó tinh, rắn tinh, nhện tinh, bọ ngựa tinh, châu chấu tinh... Quý Kiêu vừa ăn cá nướng vừa nhớ lại một loạt các bộ hoạt hình và phim truyện từng coi ngày bé, còn tự mình bổ sung thêm một chút. Anh càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Không ngon bằng cá mẹ anh làm." Đinh Vị ăn xong hai con cá nướng mới nhận xét, khóe miệng còn dính một chút sốt cá nướng.
Quý Kiêu còn thất thần, nghe thấy tiếng còn tưởng là cậu mắng, một lát sau mới cầm một tờ giấy ăn đưa lên mạt cậu.
"Làm gì đấy?" Đinh Vị nhìn anh.
"Ài…" Quý Kiêu thở dài, tay cầm giấy xoa xoa lên mạt cậu, "Bảo không ngon mà còn ăn một miệng toàn sốt cá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!