ô Quý chưa từng thấy Đinh Vị động thủ bao giờ, những lúc hai người đánh nhau trước đây đương nhiên là không tính. Đinh Vị lúc này và Đinh Vị của những lần trước hoàn toàn khác biệt, chí ít là cậu chưa từng xòe móng, cùng lắm cũng chỉ là bóp cổ hoặc là vung đấm thôi.
Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy móng vuốt sắc ngọt loe lóe ánh lam của Đinh Vị, rất đẹp, khiến cho người ta vừa nhìn đã phải phải kinh ngạc.
Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của Đinh Vị và cô bé kia đã vụt qua nhau. Nếu là người thường gặp phải chuyện này có lẽ sẽ chẳng có cơ hội mà nhìn cho rõ. Nhưng Tô Quý thì khác, bởi vì cậu có thể nhìn thấy rõ ràng, cho nên hai chân cậu như muốn nhũn ra.
Móng vuốt của Đinh Vị chỉ mới sượt qua cánh tay cô, trong khi móng vuốt của cô ta đã đâm thẳng vào vai cậu. Tô Quý không thể đứng nhìn được nữa, cậu ta muốn nhào lên giúp đỡ. Con Mèo Chín Đuôi này vô cùng cuồng dại, sợ rằng Đinh Vị sẽ yếu thế bởi cậu chưa từng đối đầu với cách tấn công loạn trí như này bao giờ.
"Đứng yên đấy!" Đinh Vị hạ giọng, chậm rãi xoay người. Cậu có thể nghe được động tĩnh của Tô Quý.
Tô Quý do dự, tuy cậu ta không động đậy chút nào nhưng lại đang sốt ruột không thể chịu được nữa, bởi vì Đinh Vị đã bị thương rồi.
Dường như Đinh Vị không phải là đối thủ của cô ta!
Cậu đứng trước Tô Quý, vừa nãy móng vuốt của cô đã đâm thủng vai cậu, chỗ vết thương đã tứa máu ra. Nhưng cậu lại làm như chẳng có gì, cậu chầm chậm xoay người lại, nhìn người đang đứng bên kia đường.
Cô bé liếc Đinh Vị một cái, sau đó dời ánh mắt xuống cánh tay của mình. Tô Quý cũng không rời mắt khỏi cô ta, cậu chợt phát hiện ra một vết cào toác máu trải dài trên cánh tay của cô. Lúc ấy Tô Quý mới kinh ngạc nhìn Đinh Vị, móng vuốt của cậu vẫn còn nhuốm máu của cô.
Cánh tay kia đã bị Đinh Vị cào một đường dài những ba gang tay. Dựa vào lượng máu không ngừng nhỏ xuống, Tô Quý đoán rằng vết cào toác thịt kia vừa sâu vừa nghiêm trọng.
"Tại sao?" Đinh Vị tạm dừng tấn công. Cậu chỉ muốn biết tại sao người này lại tấn công Tô Quý, tại sao con mèo Chín Đuôi này lại trở nên điên cuồng, máu lạnh như vậy.
Cô chẳng đáp lời, vẫn lặng yên nhìn Đinh Vị. Sự điên loạn trào dâng trong ánh mắt kia, là ánh mắt không nên thuộc về một con Mèo Chín Đuôi, loại ánh mắt khiến cho lòng người phải ớn lạnh.
Cậu có chút chần chừ, trước nay cậu chưa từng gặp trường hợp nào như vậy nên cậu chẳng biết bản thân nên làm gì cho phải.
Trong một khoảnh khắc cậu còn đang phân vân, cô bé như đã bắt được sơ hở. Lần này cô xông lên, cậu đã không còn cơ hội để tránh nữa. Lần này, cô gái tấn công bằng tay phải, móng vuốt nhọn hoắt lóe lên, nhắm thẳng vào mắt cậu.
"Đinh Vị!" Tô Quý liều mình xông lên. Mặc dù hai người các cậu chưa đến mức tình sâu nghĩa nặng, nhừn dù gì cũng đã quen biết hơn trăm năm nay. Mỗi lần gặp mặt, có lúc thì tẩn nhau túi bụi, lúc khác lại ngồi lặng yên buôn chuyện phiếm. Đối với Tô Quý, Đinh Vị là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu ta.
Cậu rất sợ Đinh Vị vì mình mà gặp chuyện.
Đinh Vị chỉ kịp lùi một bước, móng vuốt đã kề ngay mặt cậu rồi, dù cho nghiêng mặt về phía nào thì cậu cũng bị đâm trúng một bên mắt.
Khốn nạn!
Đinh Vị buồn lòng lắm, đây là một kết quả cậu hoàn toàn không nghĩ tới chút nào. Trong một phần nghìn giây, cậu đột nhiên nhớ tới Lục Khoan.
Mèo Chín Đuôi cũng không hoàn hảo.
Thôi xong!
Phải làm sao bây giờ?
Đinh Vị nhắm mắt lại, cậu đã quyết định bảo vệ mắt phải. Cậu nghiêng mặt sang phải, mí mắt thậm chí đã cảm nhận được gió lạnh vút tới khi móng vuốt đã cận kề.
Một tiếng chuông nhỏ truyền tới từ đằng sau. Lúc cậu còn đang ngạc nhiên, lại nghe thấy một chuỗi chuông ngân lanh lảnh nữa.
Tiếng chuông vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, tựa như một tràng các hạt thủy tinh nhỏ lanh canh nhẹ nhàng lăn qua trong lòng cậu.
Gió lạnh thốc qua người cậu, vậy mà móng vuốt của cô không hề đâm tới theo tiếng gió. Đinh Vị chẳng nghĩ nhiều nữa, cậu vội vàng nhảy vọt sang một bên.
Lúc cậu mở mắt ra nhìn, cô bé đang đứng yên tại chỗ, cánh tay phải vẫn còn giơ lên. Sắc mặt cô chẳng hề ổn, móng vuốt sắc bén nơi đầu ngón tay còn run nhè nhẹ.
Tiếng chuông vừa vang lên, cô bé đang đà tấn công cậu đã dừng lại ngay lập tức.
Tô Quý còn đang lao tới mà cô bé đột nhiên dừng lại, xém nữa đã lao luôn vào người cô ta. Cậu dừng hết sức phanh mới dừng chân được, như dán vào lưng cô. Sau đấy bỗng nhảy ra, bổ nhào vào người Đinh Vị.
Đinh Vị không để tâm Tô Quý, cậu còn bận nhìn về nơi truyền tới tiếng chuông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!