Chương 27: (Vô Đề)

e vẫn đang nổ máy, nhưng đầu xe lại bị Đinh Vị nhấn chặt, anh chợt phát hiện ra, đừng nói là lái xe rời đi, ngay cả quay đầu xe cũng không thể nào quay được. Thằng nhóc này ăn rau chân vịt hay sao mà lực tay lại khỏe như vậy?

"Tôi có nói là sẽ trốn tránh cậu đâu nào?" Quý Kiêu có hơi bất đắc dĩ. Cũng không hẳn là anh muốn tránh mặt Đinh Vị, anh chỉ muốn bản thân được yên tĩnh một thời gian để ổn định lại cảm xúc của mình thôi, "Tôi chỉ mới khởi động xe máy mà."

Tuy rằng, đầu óc anh vẫn luôn ngập trong những suy nghĩ về Đinh Vị và Đinh Móng Nhỏ kể từ cái hôm anh được chứng kiến mèo Đinh Móng Nhỏ đẩy cây xà nhà đến nay, cũng từng đưa ra rất nhiều giả thuyết thái quá, nhưng khi mọi chuyện đã bày ra trước mắt rồi, Quý Kiêu vẫn cứ cảm thấy mình kham không nổi, có lẽ bệnh viện tâm thần mới là chốn về hợp lý nhất của anh lúc này.

Anh chỉ muốn được ở một mình, bình tâm lại mà suy ngẫm về tính chân thực của chuyện này. khác như là muốn hay không tiếp tục cùng Đinh Vị quậy với nhau linh tinh sự, hắn còn không có công phu đi cân nhắc.

"Anh vừa nói muốn về kí túc xá đấy thôi!" Đinh Vị cau mày. Đây là lần đầu tiên cậu tiết lộ thân phận Mèo Chín Đuôi của bản thân mình cho một tên loài người không liên quan nên trong lòng cậu còn đang hoang mang ghê gớm. Mà thái độ của Quý Kiêu lại càng khiến cậu bất an hơn nữa.

Thoạt nhìn như anh đang muốn chạy trốn.

Tại sao anh ta lại muốn bỏ chạy chứ!

"Dù sao thì tôi cũng phải trở về kí túc xá mà. Cậu cũng phải về nhà nữa, đúng không?" Quý Kiêu ngẫm nghĩ. Anh vỗ vỗ ghế sau, dường như đã hạ quyết tâm, "Lên xe đi, để tôi đưa cậu về."

"Sau đó thì sao?" Đinh Vị dần thả lỏng cái tay còn đang nhấn chặt đầu xe máy, có hơi do dự.

"Sau đó thì tôi quay trở về kí túc xá…" Anh bất đắc dĩ trả lời. Tốt xấu gì cũng là một con mèo yêu, sao trong đầu lại toàn mấy thắc mắc kì quái vậy.

"Anh sẽ kể cho người khác." Đinh Vị sực nhớ ra một vấn đề quan trọng. Thoạt nhìn Quý Kiêu có vẻ như bị dọa sợ, nhưng nếu anh tiết lộ chuyện này cho người khác thì mình sẽ gặp phải rắc rối to. "Anh quay về kí túc xá là để kể cho người khác."

"Tôi sẽ không nói," Quý Kiêu thở dài, "Có nói cho ai đi nữa thì người ta cũng không chịu tin đâu, tôi sẽ không nói cho ai hết."

"Nếu anh dám nói…" Đinh Vị híp mắt gườm gườm anh, đột nhiên cậu nhích lại gần, đưa tay lên nắm lấy yết hầu Quý Kiêu, "Thì tôi sẽ giết chết anh!"

"Nói ra sẽ có ai tin đây, tôi cũng đâu muốn bị người ta mắng là đồ thần kinh đâu." Quý Kiêu cười cười, không phải vì anh bị dọa cho choáng váng mà cười, anh cười bởi thực lòng anh cảm thấy buồn cười. Giết người cơ à? Cũng chẳng biết vì sao, anh vẫn luôn tin tưởng rằng Đinh Vị không thể nào làm ra được việc như vậy. Cho dù là Đinh Vị hay là Đinh Móng Nhỏ, ở trong mắt anh, cả hai đứa đều rất ngây ngô.

Dường như cậu mới nhận ra rằng Quý Kiêu chẳng hề để sợ hãi với sự uy hiếp của mình. Đinh Vị buồn bực thu tay lại, đút tay vào trong túi. Cậu cúi đầu lặng thinh, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng chịu lên xe, đứng thất thần ra đấy.

Quý Kiêu lại tắt máy một lần nữa trong sự ngạc nhiên khôn cùng, bởi anh nào biết được trong lòng Đinh Vị đang suy tính cái gì. Tuy rằng ban nãy anh định phóng xe chạy lấy người, nhưng sau khi cân nhắc kĩ thì, Đinh Vị không thể tổn thương người khác là thật đấy, cơ mà phá tan tành một con xe máy thì lại rất có khả năng. Với lực cản khủng khiếp lúc cậu ta tay không chặn xe vừa nãy, muốn tát nát xe cũng không phải là không có khả năng, nên anh đành phải thẫn thờ cùng cậu.

"Hay là tối nay tôi đến kí túc xá của anh đi." Đinh Vị ngẩng đầu nhìn anh.

"Há?" Quý Kiêu không ngờ rằng cậu lại đưa ra yêu cầu như vậy. Anh sững ra, một lát sau mới tiếp lời: "Nhưng mà tôi không có cách nào mang cậu vào kí túc xá được, Kể cả khi bảo với người ta rằng cậu là người thân của tôi thì cũng phải đăng kí từ trước mới có thể ở qua đêm…"

"Ngày nào tôi cũng đến kí túc xá của anh mà." Đinh Vị ngắt lời anh.

Anh nghe thấy lời cậu mà cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, đột nhiên nhớ ra rằng tối hôm qua mình đã gặp con Đinh Móng Nhỏ ở trên sân thượng, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ròng ròng: "Ngày nào cậu cũng tới? Không có việc thì cậu chạy tới đội Tiêu Phòng để làm gì?"

"Để tu cái đuôi." Đinh Vị cười cười, vừa nhắc tới việc tu luyện cái đuôi là cậu đã phấn khởi, cái đuôi thứ tám đã ngoi đầu lên được một chút rồi.

"…Đuôi, đuôi cậu hỏng* rồi à?"

Cái đồ ngu ngốc này!

*Mèo nói "Tu cái đuôi", "Tu" là Tu luyện, Quý Kiêu lại hiểu "Tu" thành Tu sửa.

Đinh Vị nhíu mày, đối với một người bình thường không hề có tí khái niệm gì về Mèo Chín Đuôi thì cậu cũng lười, chẳng muốn giải thích nhiều: "Tự tôi sẽ đi vào, anh không cần phải phí công lo lắng tôi."

Đinh Vị quăng mấy lời này cho anh rồi xoay người rời đi, Quý Kiêu còn đang bị ngâm trong câu nói sặc mùi thương hại "không phải phí công lo lắng cho tôi", cung phản xạ mất cả buổi mới phản ứng kịp. Anh khởi động xe máy, mang theo cái đầu nhão như hồ lắc lư trở về trung đội.

Vừa vào phòng kí túc đã thấy Lâm Tử ngồi trước màn hình máy tính, hình ảnh trên màn hình máy tính vô cũng kịch liệt, người đàn ông nhễ nhại mồ hôi, tiếng rên rỉ mềm mại rền rĩ không ngừng. Quý Kiêu lật đật sập cửa phòng lại, hai người trên màn hình đã quay cuồng từ hành lang tới trên cầu thang.

"Về rồi đấy hả?" Lâm Tử quay đầu lại anh, vẫy vẫy tay, "Hai!"*

*LT chém tiếng Anh.

"Cái đồ không biết xấu hổ này!" Quý Kiêu nhỏ giọng mắng một câu, thằng nhãi này đng mở loa nữa, đã thế còn vặn max volume. Anh chạy tới máy tính vặn nhỏ loa, "Vào WC giải quyết ngay, ông muốn đi ngủ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!