Quý Kiêu có thể không hỏi Trần Tu Vũ lí do hắn bị ngất ở ven đường, anh cũng có thể không hỏi vì sao hắn lại mò ra đường vào đêm khuya như vậy, nhưng lúc Trần Tu Vũ đưa cái notebook viết đầy những chữ tới trước mặt mình, anh lại không thể ngăn được bản thân mình nữa. Quý Kiêu cẩn thận hỏi một câu: "Cậu không thể nói được?"
– Không thể. Em làm anh sợ à?
Nhìn Trần Tu Vũ vừa cười vừa đưa notebook cho anh xem cau trả lời, Quý Kiêu gật đầu: "Tôi hơi ngạc nhiên thôi. Đây là lí do vì sao cậu không cho tôi gọi điện thoại tới phải không?"
– Em sợ làm anh thất vọng. Anh khao khát loli đến thế cơ mà.
Nhìn Trần Tu Vũ nghiêm túc viết chữ trên notebook, anh vừa vui lại vừa hơi ngại ngùng bởi vì ngữ khí của Trần Tu Vũ khi trò chuyện với anh vẫn luôn tự nhiên như thường ngày. Nhưng khi nhìn lại người còn đang ngồi trước mắt mình thì anh lại hơi hoảng hốt, cái tác phong thanh niên ngay thẳng chính trực này của Trần Tu Vũ…
"Tôi thực sự không nghĩ là chúng ta sẽ được gặp nhau." Anh cười, ngồi xuống bên mép giường, "Bấy lâu nay tôi vẫn luôn coi cậu như anh em vậy, chỉ là cậu trông không giống với Phao Phao trong tưởng tượng lắm."
Quá là thanh cao, phóng khoáng rồi!
"Thôi, kệ đi!" Quý Kiêu chỉ vào điện thoại hắn, "Cậu mau gọi điện thoại cho người nhà đi, gọi họ đến đón về."
Trần Tu Vũ lắc đầu. Có lẽ giờ này trong nhà đã loạn hết cả lên rồi, nếu để họ biết hắn còn đang nằm trong bệnh viện thì hết cứu… Hắn xuống khỏi giường, cất ví tiền và điện thoại vòa trong túi, viết mấy chữ trên notebook điện tử rồi đưa tới cho Quý Kiêu.
– Em gọi taxi chở về là được. Cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện nhé. Gặp nhau là duyên phận đấy.
"Để tôi chở cậu về đi, giờ này làm gì có taxi nữa. Vừa hay hôm nay tôi đi xe của đội trưởng."
Trần Tu Vũ ngồi trên xe, nghe Quý Kiêu kể lại từ đầu đến cuối quá trình anh tới và đưa hắn đến hắn đến bệnh viện. Hắn viết lên notebook một hàng chữ, ngày mai em mời anh và người bạn đó của anh ăn một bữa cơm nhé.
"Ừ." Quý Kiêu cũng không từ chối. Anh và Đường Phao Phao đã làm bạn với nhau rất lâu, nếu cũng nhau ăn một bữa cơm thì chắc chắn anh sẽ thích ứng được với người thanh niên có hình tượng cực kì tương phản với Đường Phao Phao này, "Nhưng ngày mai chúng ta đi ăn ở chỗ nào gần nhà cậu đi. Cậu còn chưa khỏe hẳn mà, với cả, nhà cửa đứa nhỏ kia cũng ở gần khu này lắm."
Trần Tu Vũ giơ tay ra dấu OK với anh. Hắn tựa lưng vào ghế, ngồi nhìn Quý Kiêu. Trước đây hắn chưa lần nào tưởng tượng xem người bạn tên Tề gà mờ này sẽ trông như thế nào. Thế nhưng lúc Quý Kiêu nói rằng anh chính là Tề gà mờ, hắn đã nghĩ, chắc chắn Tề gà mờ phải nhìn giống người trước mắt đây.
Điều ngạc nhiên duy nhất chính là Quý Kiêu thoạt nhìn không giống người tham gia quân ngũ*, đặc biệt là anh nhìn không giống một người cảnh sát chữa cháy chút nào.
*Lực lượng PCCC thuộc Công an, còn "quân ngũ" là chỉ Quân đội. Chắc chỗ này tác giả nhầm, hoặc là cách phân chia hệ thống tổ chức của VN và TQ khác nhau.
"Chỗ này phải không?" Quý Kiêu dừng xe ở ngay đầu con đường nhỏ mà Đinh Mùi tìm thấy Trần Tu Vũ, "Trong khu biệt thự này à?"
Trần Tu Vũ gật đầu. Hắn bước xuống xe, theo thói quen ngoái đầu nhìn bụi cây bên đường. Lần nào Tiểu Tiểu cũng ngồi yên ở đấy chờ hắn về. Lại một lần nữa hắn thất vọng. Con mèo lưu lạc đó đã rời đi, bụi cỏ hoàn toàn yên tĩnh.
"Phao Phao!" Quý Kiêu cũng xuống xe. Anh thấy sắc mặt Trần Tu Vũ không ổn lắm, tái nhợt như trở bệnh, "Cần tôi đưa cậu vào nhà không?"
– Đừng có hoảng như vậy chứ! Toàn thân vợ anh đều mang trang bị tốt, không sợ đi đêm!
Anh ngạc nhiên vô cùng, nhưng cũng rất vui, chỉ Trần Tu Vũ: "Ề! Mấy lời này cứ thế mà nói trước mặt người ta hả? Phục cậu luôn đấy, vợ à."
Trần Tu Vũ nở nụ cười, cất notebook vào trong túi rồi vẫy tay tạm biệt với Quý Kiêu, sau đó hắn xoay người đi vào con đường nhỏ.
Quý Kiêu nhìn theo bóng dáng hắn một hồi, lại hướng tầm nhìn về phía cuối con phố nơi anh đang đứng. Đằng kia là nhà của Đinh Vị. Anh nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng mới hạ quyết tâm, dằn lại ý định đi tìm Đinh Vị hỏi rõ mọi chuyện còn đang sục sôi trong lòng mình.
Tối qua Đinh Vị không đặt đồng hồ báo thức nhưng buổi sáng vẫn tiếng chuông điện thoại réo cho tỉnh giấc. Cậu bựa bội chộp lấy cái di động, mở ra nhìn. Là một tin nhắn được Quý Kiêu gửi tới: Rời giường đi, ngủ nữa là học muộn đấy!
Cái tên này thật lắm chuyện! Cậu quăng điện thoại sang một bên, đưa tay xoa xoa đôi mắt. Cảm giác như mình vừa mới đặt lưng ngủ đã phải rời giường.
Đinh Vị nằm ườn trên giương, oặn ẹo một hôig mới chịu ngồi dậy. Hôm nay cậu phải đến trường, còn phải đưa tiền bồi thường cho Hồ Phi nữa, thật phiền phức! Cậu xốc chăn bông lên, chuẩn bị xuống giường mặc quần áo.
Nhưng cái tay túm góc chăn bông mới tốc lên được một nữa đã chững lại, Đinh Vị cứng người, ngồi im re tại chỗ.
Trên người mình chẳng có lấy một mảnh vải nào! Không có áo ngủ, không có quần ngủ, đến cả quần lót cũng không luôn!
Chuyện gì đã xảy ra thế?!
Đinh Vị vội vàng chộp lấy cái chăn bông, quấn lên người. Cậu ngồi sững sờ trên giường, hai tay ôm chân, đôi mắt trợn tròn. Cậu còn nhớ rõ rằng ngày hôm qua Quý Kiêu chở mình về nhà, vì lo cho cái đuôi có thể mọc ra bất kì lúc nào nên Đinh Vị không mặc quần lót. Thế nghĩa là…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!