Lúc Đinh Vuốt nhỏ men theo khe cửa xông vào phòng nhỏ trong văn phòng, Quý Kiêu cũng nương theo khe cửa xem xét bên trong, góc khe cửa rất nhỏ, ngoài chậu cây xanh rì đặt cạnh cửa ra, anh không thấy được gì thêm nữa.
"Đinh Mùi ở trong đó?" Quý Kiêu quay lại nhìn Lục Khoan, người nọ ngồi sau bàn làm việc không hề có ý định nhúc nhích.
"Ừm, đang ngủ," Lục Khoan gật gật đầu, đưa điếu thuốc lá cho Quý Kiêu, "Hút thuốc không?"
"Không hút," Quý Kiêu lấy di động ra liếc mắt một cái, rất muốn đi qua đó đẩy cửa phòng ra nhìn, "Thời gian có hạn, có thể gọi Đinh Mùi ra giùm tôi không?"
Luc Khoan chỉ muốn kéo dài thời gian, nếu Đinh Mùi có thể biến về hình người, không cần hắn đi vào gọi cũng sẽ bước ra ngoài, lúc này đi vào không chút động tĩnh nào, đoán chừng còn chưa biến lại được.
"Cậu rất gấp sao?" Lục Khoan thấy trong mắt Quý Kiêu lóe lên chút nghi ngờ, chỉ phải đứng lên.
"Vô cùng gấp.
" Quý Kiêu nhìn chằm chằm người đàn ông chỉ đứng lên khỏi ghế cũng mất hết mấy giây trước mặt, trong lòng có chút bất an, trong đầu hiện lên đủ loại tình huống những đứa trẻ bị người ta lừa gạt, "Có điều tôi nhiều chuyện hỏi một câu, anh và Đinh Mùi có quan hệ gì?"
Lục Khoan cười cười, phun khói thuốc ra: "Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Lục Khoan, là người giám hộ của Đinh Mùi.
"
"Quý Kiêu.
" Người giám hộ? Quý Kiêu đánh giá Lục Khoan từ trên xuống dưới một chút, trước đó anh thật sự không nghĩ đến trường hợp này, nếu Đinh Mùi chỉ sống một mình, sao có thể tự mình đến trường tự sinh sống, còn có thể thuê được căn hộ tốt ở ngay giao lộ kia được.
"Tôi đi nhìn một chút.
" Lục Khoan đẩy cửa ra, rồi nhanh chóng trở tay đóng cửa lại.
Vốn Quý Kiêu định hỏi một chút vì sao lúc gọi phụ huynh thì Đinh Mùi không gọi người giám hộ này, nhưng nghĩ lại vẫn nhịn xuống.
Lục Khoan tiến vào phòng trong liền thấy Đinh Mùi mang vẻ mặt buồn bực ngồi trên giường của mình, quấn chăn, còn Bác Hai dựa vào ghế lắc đuôi, có vẻ rất nhàn nhã.
"Biến lại rồi?" Lục Khoan quay sang nhìn nhìn Đinh Mùi, "Biến lại được rồi thì đi ra ngoài đi, người ta vẫn chờ, nếu không ra sẽ phá cửa xông vào đấy.
"
"Không.
" Đinh Mùi trả lời rất ngắn gọn, tay vô thức sờ sờ mông mình.
"Có ý gì?" Lục Khoan quay sang hỏi Bác Hai.
Bác Hai nhắm mắt lại cười cười: "Để nó tự giải quyết đi.
"
Lục Khoan không lên tiếng, khẽ dựa vào tường, nhìn nhìn Đinh Mùi, dường như hiểu được chuyện gì, hơi giật mình, nhưng vẫn có chút buồn cười, khóe miệng bất giác cong lên: "Con mèo nhỏ, đi ra ngoài đi, nhìn không ra được đâu.
"
Đinh Mùi đang cúi đầu chán nản, nghe được lời này, từ trên giường bật dậy nhào đến, tay đè lên cổ Lục Khoan, ngón cái vừa vặn đặt ngay cuống họng Lục Khoan, cậu đè thấp giọng: "Anh câm miệng.
"
Lục Khoan thấy đồng tử Đinh Mùi co lại thành một đường thẳng nhỏ xíu, thở dài: "Thì câm.
"
Đinh Mùi buông tay ra, lại xoay người sờ sờ lên mông một chút, đúng vậy, nhìn cũng không đoán được, nhưng lời từ miệng Lục Khoan tuôn ra, luôn luôn mang theo vài phần chế giễu, làm người ta tức giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!