Chương 14: Chú Của Đinh Mùi Họ Quý

Quý Kiêu có thói quen sáng sớm, mỗi ngày cho dù nghỉ hay đi làm, sáu giờ sáng là anh thức dậy cùng Lâm Tử ra sân chạy vài vòng, cho dù mỗi ngày họ đều huấn luyện, cường độ khá cao, nhưng nói theo kiểu của Lâm Tử là "Ưu điểm của người đàn ông độc thân, chính là tràn đầy tinh lực".

Hôm nay lúc chạy bộ, con gái của Ngũ Chí quân còn nhào vô giúp vui chạy theo đằng sau, hôm nay cô bé con bị cảm không đi học, được Ngũ Chí Quân chở vào đội chơi.

Bé con chạy theo sau Quý Kiêu, vừa chạy vừa nói: "Quý Kiêu, chân chú dài quá."

Quý Kiêu chạy đằng trước xém chút vấp té, quay đầu lại nhìn cô bé mới tròn tám tuổi vào hai tháng trước: "Con gọi chú là gì?"

"Quý Kiêu đó, con không được gọi chú là Quý Kiêu hả," cô bé con liếc anh một cái, "Chẳng lẽ chú muốn làm anh con hả, chú gọi ba con là anh mà, gọi anh thì không đúng vai vế rồi."

Lâm Tử chạy phía trước cười không ngừng, đứng lại nhìn cô bé: "Ngũ Tiểu Duệ, con thấy chân chú dài không?"

"Đừng con nít như vậy chứ, thấy người khác được khen cũng muốn nhào vô chung," Ngũ Tiểu Duệ liếc qua Lâm Tử, "Nhiều người đã lớn mà còn ngây thơ như vậy."

Lâm Tử bị cô bé làm cho câm nín nửa ngày không nói được, cuối cùng quay mặt về phía văn phòng của Ngũ Chí Quân gào: "Lão Đại, anh có chắc con gái mới tám tuổi hả?!"

"Con nhóc này ghê gớm thật, tinh ranh." Lâm Tử đùa, chạy tiếp.

"Quý Kiêu," Ngũ Tiểu Duệ lại tiến lên, Quý Kiêu chạy chậm lại, cô bé đuổi theo chạy song song, còn đẩy Lâm Tử đang chạy bên cạnh Quý Kiêu ra, "Chú có bạn gái chưa?"

"Chưa có, con giới thiệu cho chú hả?" Quý Kiêu nhịn cười nghiêm túc trò chuyện với cô nhóc.

"Giới thiệu thì không thành vấn đề, mấy bạn nữ xinh đẹp trong lớp con nhiều lắm, chú bao nhiêu tuổi, chắc 25 tuổi rồi, vậy mà chưa có bạn gái," Ngũ Tiểu Duệ đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Chú không có thói xấu gì đó chứ/"

Lâm Tử đứng bên cạnh lại cười sằng sặc, chân lảo đảo.

"Chú…" Thiếu chút nữa Quý Kiêu buột miệng nói "Đệt" luôn, "Bỏ đi, chú thua."

"Cũng không cần chán nản như vậy, hai chúng ta có thể hứa hẹn trước, con không yêu cầu gì nhiều về bạn trai, có thể mua socola cho con là được, mỗi ngày một thanh, nhân hạt dẻ."

"Ba của con không cho con ăn socola mà," Lâm Tử chen vào, "Răng con sâu hết rồi, đừng ăn nữa."

"Không hư cũng sẽ rụng thay răng mà, có gì khác đâu, ông ấy không ăn nên mới không cho con ăn, người lớn độc đoán, thiệt là," Ngũ Tiểu Duệ bĩu môi, "Quý Kiêu, chú cân nhắc thử xem."

"Cân nhắc cái gì?" Quý Kiêu hơi sửng sốt.

"Cân nhắc hẹn ước với con nè," Ngũ Tiểu Duệ vừa chạy vừa quay sang nhìn Lâm Tử, "Có bạn gái như con không mất mặt phải không?!"

"Không đâu, một chút cũng không! Kết đôi với Quý Kiêu quá đáng tiếc." Vẻ mặt Lâm Tử nghiêm túc gật đầu như giã tỏi.

Quý Kiêu bất đắc dĩ phải ngừng lại, kéo tay Ngũ Tiểu Duệ, dẫn cô nhóc vào văn phòng Ngũ Chí Quân: "Con vào hỏi ý kiến ba con thử xem, để ông ấy canh giữ con."

Sau khi dẫn Ngũ Tiểu Duệ vào phòng làm việc của Ngũ Chí Quân, Quý Kiêu trở ra chạy trốn như chạy nạn, cô nhóc con thật sự có thể "giết người không đền mạng", Ngũ Chí Quân nuôi con gái theo kiểu tự do thoải mái, con nhà người ta thì nhốt trong nhà dạy dỗ, còn cô nhóc con nhà ông thì kiểu nuôi thà, trước kia Quý Kiêu chỉ cảm thấy cô bé con già trước tuổi, không ngờ lại mạnh mẽ như thế.

"Hôm nay ra ngoài chơi không?" Lúc đi tắm, Lâm Tử vừa gội sạch cái đầu đầy bọt vừa hỏi Quý Kiêu, "Cả ngày nhốt trong đội, ngay cả con nhóc 8 tuổi cũng có thể coi thường em."

"Đi chơi có thể tìm được bạn gái hả," Quý Kiêu lắc lắc đầu, lại vỗ mấy cái, nước vào trong tai khó chịu quá, "Hôm nay có việc phải ra ngoài một chút, cậu muốn đi, đợi đến chiều rồi đi."

"Đại gia Quý, em phát hiện gần đây anh ra ngoài thường xuyên lắm," Lâm Tử nhìn anh, "Có chuyện gì mới rồi phải không?"

"Tôi có chuyện gì đâu, là cậu nhóc lần trước đem trả Tiểu Hoa đó, tôi giả làm phụ huynh đến trường giúp cậu ta, không biết đã gặp phải phiền phức gì rồi."

"Không hay lắm đâu, lỡ để giáo viên phát hiện thì làm sao."

"Cậu ta mồ côi, rất đáng thương, tôi đi xem đã xảy ra chuyện gì rồi nói tiếp." Quý Kiêu tắt nước lấy khăn lau qua loa, cho đến bây giờ anh chưa từng được làm phụ huynh đi gặp giáo viên giùm cho ai, nên thật ra cũng không chắc cho lắm, "Muốn tôi mua giùm cho cậu cái gì hả?"

"Mua em gái anh."

"Biến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!