Giọng nói của người nọ Đinh Mùi chưa từng nghe thấy, là một người lạ, cậu ghét người ta gọi mình là mèo con, lại càng ghét một người lạ gọi cậu như vậy, hơn nữa...! làm sao người kia biết cậu là mèo?
Cậu đứng lên quay người lại, một người đàn ông hai tay đúi túi quần nhìn rất bình thường đứng sau cậu, đang mỉm cười với cậu.
Đinh Mùi không nói gì, cậu không thích nụ cười của người kia, so với lúc cậu giả vờ cười còn giả tạo hơn, mặc dù cậu không biết vì sao người kia lại gọi mình như vậy, nhưng cậu không định để tâm tới.
Ngay khi cậu muốn quay người ngồi xuống tiếp tục nghiên cứu bánh xe, thì người đàn ông đột nhiên rút tay từ trong túi quần ra, vẫy vẫy với cậu: "Mèo Con."
Trong tích tắc Đinh Mùi thấy được ánh sáng xanh trong lòng bàn tay hắn ta, cả người đều sững sờ, màu của ánh sáng này cậu rất quen thuộc, đây là màu sắc của chính bản thân cậu.
Màu sắc của mèo chín đuôi đều khác nhau, có những màu chỉ khác một chút xíu xiu, nhưng đều là những màu có một không hai, Đinh Mùi biết rất rõ màu của mình ra sao, không bao giờ nhìn sai.
Ánh sáng này người bình thường có thể bắt chước được, nhưng đối với mèo chín đuôi, lại không thể cưỡng được sức hấp dẫn từ nó.
"Có muốn không? Mèo Con?", người đàn ông huơ huơ tay, xoay người từ từ bước đi từng bước, "Đến đây."
Trong đầu Đinh Mùi vô cùng mâu thuẫn đối với người kia, nhưng ánh sáng ấy lại làm cậu gần như không thể kiểm soát được chính mình, bàn chân dợm bước theo người đàn ông, người đàn ông cười cười, quay đầu nhìn cậu một cái: "Đi theo ta."
Đinh Mùi không nói gì, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại, chậm chạp đi theo sau người đàn ông kia dọc theo con đường về phía trước.
Cậu rất muốn ngừng lại, ít ra thì cũng muốn ngoáy đầu lại nói với Quý Kiêu còn đang chờ mua trà sữa một tiếng, nhưng khát vọng với ánh sáng xanh kia khiến cậu không làm được gì, chỉ bước từng bước về phía trước.
Hình như không đúng, Đinh Mùi nhíu nhíu mày, có gì đó không đúng rồi.
Nhưng không ngừng lại được.
Khi Quý Kiêu ôm hai ly trà sữa đi ra, Đinh Mùi không còn đứng cạnh xe anh nữa, anh sửng sốt một chút, chạy trốn rồi? Không phải chứ! Vô duyên vô vớ chở cậu nhóc kia loanh quanh khắp cả thành phố, đùa giỡn hết đoạn đường vẫn chưa cho anh biết lý do thì đã trốn mất tiêu!
Anh nhìn nhìn xung quanh, thấy Đinh Mùi ở cách mình khoảng bốn năm chục mét, cậu ta đang chậm chạp đi theo sau một người đàn ông.
Quý Kiêu không nghĩ tới nghĩ lui chi cho mệt, trực tiếp đuổi theo, ở ngay sau lưng cậu hét một tiếng: "Đinh Mùi!"
Khoảng cách không quá xa, giọng Quý Kiêu chắc chắn khiến Đinh Mùi nghe được, nhưng bước chân cậu ta không một chút ngập ngừng, vẫn giữ nguyên tốc độ bước đi.
Làm Quý Kiêu cảm thấy kỳ lạ chính là, anh hét muốn khàn giọng, ngay cả người ở bên kia đường cũng nhìn qua, nhưng Đinh Mùi và người đàn ông đi phía trước cậu đều giống nhau, không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh cảm thấy chuyện này quái lạ, đuổi tới kéo cánh tay Đinh Mùi: "Ê!"
Đinh Mùi bị anh kéo đến lắc lư, rốt cuộc ngừng lại, người đàn ông phía trước dường như cũng hơi hơi ngừng lại, nhưng nhanh chóng bước tiếp về phía trước.
"Hả?" Đinh Mùi quay lại liếc qua Quý Kiêu, vẻ mặt ngỡ ngàng, giống như một người vừa mới được đánh thức từ trong mộng.
"A gì mà a," Quý Kiêu vỗ vỗ mặt cậu, "Gọi mà cậu không nghe hả? Cậu muốn đi đâu? Người kia là ai?"
"...! Tôi không biết." Đinh Mùi nhíu nhíu mày, Quý Kiêu mười vạn câu hỏi tại sao nhanh chóng kéo suy nghĩ cậu lại, anh quay đầu nhìn người đàn ông kia.
"Anh gì ơi, chờ một chút!" Quý Kiêu đã nhìn ra vấn đề, bước nhanh về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông dừng lại, quay đầu sang, ánh mắt quét khắp người anh.
Hôm nay Quý Kiêu ra ngoài không thay quần áo khác, vẫn đang mặc trang phục huấn luyện ngắn tay của đội, anh liếc thấy ánh mắt người nọ nhìn khắp người mình, nhưng anh không nghĩ mình đẹp trai đến mức khiến một người đàn ông nhìn anh như vậy, anh hắng giọng một cái: "Anh quen cậu nhóc kia hả?"
"Không quen." Người đàn ông nói ngắn gọn một câu, quay đầu bỏ đi.
"Khoan đã!" Quý Kiêu còn muốn đuổi theo, người kia chắc chắn có vấn đề, anh muốn hỏi cho rõ.
"Quý Kiêu," giọng Đinh Mùi từ sau lưng anh truyền đến, rất bình tĩnh, "Thôi bỏ đi."
"Bỏ qua?" Quý Kiêu do dự một chút, người đàn ông đã đi khá xa, anh quay về lại cạnh Đinh Mùi, quan sát kỹ gương mặt cậu một lúc, không nhìn ra được chút khác thường nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!