20.
A Bố đưa công chúa ra một góc riêng, hỏi nhỏ:
"Công chúa biết Thái tử trúng độc từ đâu?"
"Là…"
Nàng liếc nhìn ta, rồi đáp:
"Là Thái tử phi nói cho ta biết."
"Thái tử phi?"
Công chúa chỉ về phía ta:
"Thái tử phi đã khuất của Đông Cung, nàng đang đứng ngay đó."
A Bố nhìn theo hướng tay công chúa, trong mắt thoáng vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn giữ thần sắc nghiêm nghị:
"Hoàng cung là nơi nghiêm cẩn, trang nghiêm, mong công chúa chớ nhắc đến chuyện quỷ thần."
Ta biết A Bố vốn không tin vào quỷ thần, bèn nói với công chúa:
"Ngươi nói với hắn… rằng ta và Lý Dự từng có một đứa con. Nhưng đứa bé ấy đã mất sau khi ta trượt chân rơi xuống nước."
Chuyện này trong Đông Cung chỉ có bốn người biết: ta, Lý Dự, A Bố và thái y Bạch Cập.
Lần ta rơi xuống nước vốn là mưu kế hãm hại của Từ Lương Đệ, muốn đổ tội cho ta cố ý hại thai. Mãi đến sau đó ta mới biết mình thực sự có thai, còn Từ Lương Đệ thì lại chỉ là giả vờ mang thai.
Lý Dự không cho ta truyền ra tin ta từng m.a.n. g t.h.a. i rồi mất con. Từ Lương Đệ thì khóc lóc kể lể rằng chính ta đã khiến nàng ta sảy thai. Nhưng đứa con thật sự mất đi là của ta… mà ta lại chẳng biết phải khóc cùng ai.
Công chúa chuyển lời ta cho A Bố. Hắn cuối cùng cũng tin, giọng nghẹn ngào:
"Thái tử phi… thật sự đang ở đây sao?"
Công chúa gật đầu.
A Bố liền quay về hướng ta đang đứng, hành lễ nghiêm cẩn.
Ta — một kẻ đã c.h.ế. t — mà giờ này còn phải giữ đủ thứ lễ tiết với hắn, thật là… Ta chỉ muốn đập cho đầu hắn bớt cứng một trận!
"Thái tử phi nói, Thái tử trúng độc Bách Nhật Tán." Công chúa lấy một hũ sứ từ tay áo, đưa cho A Bố:
"Bách Nhật Tán là loại độc d.ư.ợ. c chỉ có ở Bắc Địch. Một cung nữ của ta có biết ít nhiều y lý, đây là phương t.h.u.ố. c giải có thể hữu ích. Hãy đưa nó đến Thái y viện."
Ta đúng là hồ đồ, chỉ nghĩ A Bố là con của người Bắc Địch, chắc chắn hiểu ít nhiều. Nào ngờ, người thật sự thấu tường tận độc d.ư.ợ. c Bắc Địch… lại chính là công chúa.
A Bố cung kính nhận lấy hũ thuốc:
"Nếu t.h.u.ố. c của công chúa có thể cứu Thái tử, mạt tướng xin khắc ghi ân đức. Trời đêm sương lạnh, mạt tướng xin phái người đưa công chúa hồi cung."
"Thái tử phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ tai qua nạn khỏi."
"Đa tạ công chúa… đa tạ…" A Bố nhìn về phía ta:
"Thái tử phi."
Chỉ một tiếng "Thái tử phi" ấy của A Bố suýt khiến ta không kìm được nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!