Thái y trong Đông Cung bận rộn đến tận nửa đêm mới cầm được m.á. u cho Lý Dự.
Máu tuy đã ngừng chảy, nhưng không ai dám chắc khi nào hắn tỉnh lại, chỉ quanh co nói mấy câu kiểu "Thái tử là người phúc lớn mạng lớn, tất có trời che chở", khiến hoàng thượng tức giận, suýt lôi ra c.h.é. m tại chỗ.
Các thái y hoảng sợ quỳ rạp xuống, run rẩy tâu:
"Kiếm của thích khách tuy chưa đ.â. m trúng tim, nhưng đầu mũi lại có độc. Vi thần… vi thần tạm thời chưa dám khẳng định là loại độc gì, nên chưa thể kê đơn chính xác, chỉ có thể mạo hiểm cứu trị. Nhưng xin bệ hạ yên tâm, vi thần tất sẽ dốc hết sức giữ mạng Thái tử!"
Hoàng hậu cũng lên tiếng khuyên nhủ cơn thịnh nộ của hoàng thượng:
"Thân thể Dự nhi xưa nay cường kiện, lần này nhất định cũng vượt qua được. Phương Đình đã quỳ ngoài điện suốt nửa đêm rồi, chắc cũng biết lỗi. Nay bên Thái tử không người chăm sóc, không bằng để Phương Đình…"
"Ngươi chỉ lo nhớ tới cháu gái ngươi!" Hoàng thượng quét mắt lạnh lùng, "Thích khách là do nàng ta đưa vào, chuyện này nàng ta khó mà thoái thác! Nếu Dự nhi có mệnh hệ gì, cả Từ gia đều phải chôn theo!"
Dứt lời, hoàng thượng hậm hực bỏ đi.
Hoàng hậu sai thái y lui xuống nghiên cứu phương thuốc, quay lại nhìn Từ Lương Đệ còn đang quỳ ngoài rèm, hận sắt không thành thép:
"Còn quỳ gì nữa? Mau vào hầu hạ Thái tử đi."
Từ Lương Đệ loạng choạng bước vào, nước mắt đầm đìa, khóc với hoàng hậu:
"Cô mẫu, chuyện thích khách thật sự ta không hề hay biết! Ta chỉ là… chỉ là thấy người hầu bên Thái tử quá ít, muốn góp chút sức lo liệu thôi…"
"Được rồi! Người còn chưa c.h.ế. t mà khóc cái gì!" Hoàng hậu quát nàng ta một tiếng, "Trước hết lo hầu hạ cho tốt, chuyện thích khách bản cung sẽ tra rõ."
Tuy ta với Từ Lương Đệ vốn chẳng đội trời chung, nhưng lần này có lẽ nàng ta thực sự không biết. Người này tuy ham tranh đoạt, thích đấu đá, nhưng hẳn chưa đến mức đem tính mạng phu quân ra đặt cược.
Bạch Vô Thường đưa ta một tấm khăn, trêu:
"Ngươi đã c.h.ế. t rồi còn nghĩ nhiều thế làm gì. Mau lau mặt đi, đầy vết m.á. u thế kia, người ta nhìn vào lại tưởng ngươi ngã sấp mặt mà c.h.ế. t ấy."
"Phải rồi! Ta đã chết!" Ta bỗng sực nhớ, nếu thích khách kia cũng đã chết, thì ta hoàn toàn có thể đi hỏi hắn!
Ta hỏi Bạch Vô Thường:
"Ngươi chẳng phải nói hồn phách trong cung đều do ngươi với Tiểu Hắc thu nhận sao? Vậy hôm nay hồn của tên thích khách ấy, các ngươi cũng gặp rồi chứ?"
Bạch Vô Thường đập tay lên trán, kêu:
"Ôi chao, suýt quên mất! Thu hồn là chính sự mà ta còn chưa làm."
"Không cần, ta đã mang tới."
Hắc Vô Thường chống cây ô đỏ, xuyên tường bước vào. Ta nhận ra ngay chiếc ô ấy, chính là pháp khí thu hồn. Hồi trước ta cũng bị hắn mang đi như vậy.
Hắc Vô Thường khẽ nâng ô, hồn phách tên thích khách run rẩy hiện ra dưới bóng ô.
"Vì sao ngươi muốn g.i.ế. c Lý Dự?" Ta xông đến chất vấn, "Là ai sai khiến ngươi?"
Thích khách vừa ngẩng mặt trông thấy ta, suýt nữa hồn vía bay mất, lắp bắp:
"Thái… Thái tử phi… thì ra Đông Cung thật sự có quỷ!"
16.
"Đúng vậy," ta nói, "nhưng giờ ngươi cũng là quỷ rồi."
Thích khách lúc này mới phản ứng, hoang mang lùi mấy bước, khó tin hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!