11.
Vì chuyện quái lạ ở kho trữ lương, bây giờ cả Đông cung đều đồn ầm lên rằng có ma ám, Thái tử phi c.h.ế. t oan quay về đòi mạng.
Chuyện này thậm chí còn kinh động đến Hoàng hậu. Bà ta tìm hẳn một đám cao tăng, ngày ngày đến Đông cung tụng những câu chú chẳng hiểu gì, tụng mãi mà chẳng ăn thua.
Đúng là chỉ biết bắt nạt ma không nói được; nếu ta có thể mở miệng, ta nhất định sẽ nói cho mọi người biết, tất cả là do Lý Dự giả thần giả quỷ!
Ta có ở Đông cung thật đấy, nhưng "quấy" thì không phải ma mà là người. Đừng tưởng ta không thấy Lý Dự lén sai người ngồi phục trong các góc vắng, đợi đến tối thì phát ra mấy tiếng quái gở, rồi lại xông ra gào: "Thái tử phi tới rồi! Thái tử phi tới rồi!"
"Ngươi bảo hắn làm vậy có ý nghĩa gì không?" Ta ngồi trên mái điện, cùng Bạch Vô Thường bàn tán. "Ta chẳng qua mới báo mộng cho hắn một lần, kết quả bây giờ không những chưa thấy kẹo hồ lô, mà còn bị hắn vu oan cả bầy ma."
"Có lẽ con cháu hoàng tộc nhiều đứa đầu óc đều có bệnh," hắn chỉ vào đầu mình, "ta từng đọc một quyển truyện, nữ chính là con gái thành chủ, giữa phố ngang nhiên cướp nam nhân, rồi còn trộm long cốt nấu để cứu người, cuối cùng lại đẩy nam chính cho nhị tỷ. Ngươi nói xem có bệnh không?"
"Chuẩn thật." Ta hỏi: "Sau đấy có đẩy thành công không?"
"Sau đó à…"
"Các ngươi không nghĩ hắn làm thế là đang thị uy sao?" Hắc Vô Thường bỗng chen vào.
"Thị uy? Thị uy với ai? Ngươi định nói…" Bạch Vô Thường chợt như hiểu ra, hỏi lại: "Hắn biết chúng ta tồn tại?"
"Không phải chúng ta, mà là nàng." Hắc Vô Thường chỉ thẳng vào ta.
"Không thể nào, Lý Dự đâu có thần thông như vậy." Ta xua tay, "chỉ là phàm phu tục tử thôi."
"Hắn tuy không nhìn thấy nàng, nhưng ta cho rằng, hắn cảm nhận được sự hiện diện của nàng."
"Ngươi là quỷ, làm sao biết được suy nghĩ của người?"
Hắc Vô Thường lạnh lùng nhìn ta: "Ta từng là người."
Ta nhất thời cứng họng. Nghĩ ngợi một lúc lại thấy chỗ nào không ổn: ý Hắc Vô Thường là khi còn là người, hắn từng cảm nhận được bên mình có ma?
Ta lén chọc chọc Bạch Vô Thường, thì thầm suy đoán của mình. Hắn lại nói: "Ngươi có hỏi hắn cũng vô ích. Làm quỷ càng lâu, chuyện dương gian càng quên. Ta thì gần như quên hết, hắn làm việc sớm hơn ta vài trăm năm, chắc quên còn nhiều hơn."
Ta hỏi: "Thế ngươi còn nhớ mình làm sao trở thành Hắc Bạch Vô Thường không? Dù sao ta cũng không đầu thai được nữa, ngươi thấy ta thế nào, có thể xuống âm phủ làm sai dịch không?"
Hắn gõ nhẹ lên đầu ta: "Chuyện này đừng mơ. Ở địa phủ làm sai dịch là chuyện có duyên phận. Ngươi không có duyên này."
"Không có duyên thì ta tu. Ta không muốn đầu thai làm người nữa, làm người mệt mỏi quá." Ta nói nghiêm túc.
"Tu không nổi đâu." Hắn nhìn ta, từng chữ từng chữ: "Ngươi là tự mình kết liễu."
Đúng vậy, chính ta chọn con đường này.
Vì ta đã thất vọng đến tận cùng với Lý Dự và càng không thể tha thứ cho chính mình.
12.
Hắc Vô Thường nói Lý Dự đang mượn chuyện Đông Cung có ma để thị uy với ta, nhưng ta lại cảm thấy toan tính của hắn không phải như vậy.
Từ khi xảy ra vụ ma quái, Từ Lương Đệ vì chịu không nổi kích động nên tạm thời trở về nhà mẹ đẻ, còn kẻ đầu sỏ là Lý Dự thì vẫn ung dung như không, mỗi ngày vẫn vui vẻ làm Thái tử của hắn.
Nửa tháng nữa chính là lễ sắc phong Tân Thái tử phi, ta đoán hắn chẳng phải muốn thị uy gì với ta đâu, mà vốn dĩ hắn xưa nay "có mới nới cũ", dọa tình cũ Từ Lương Đệ chạy về nhà, để tình mới có thể an ổn dọn vào.
Đúng là kẻ sở khanh số một thiên hạ!
"Nếu ta còn sống, ta nhất định sẽ một đao g.i.ế. c c.h.ế. t hắn!" Ta ngồi trên cây trước thư phòng, nghiến răng ken két nhìn về phía Lý Dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!