Chương 4: (Vô Đề)

Lý Dự gật đầu, bước ra ngoài thư phòng. Đi được hai bước, hắn như sực nhớ ra điều gì, quay lại nói với A Bố:

"Mai vào cung nhớ mang cho ta một xiên kẹo hồ lô."

"Kẹo hồ lô?" A Bố kinh ngạc.

"Ừ."

Lý Dự không nói thêm gì, quay lưng đi vào màn đêm sâu thẳm.

Bạch Vô Thường nghe xong chuyện Lý Dự mua kẹo hồ lô thì vui mừng, hớn hở vỗ vai ta:

"Thành công rồi! Ta đã bảo mà, người sống sẽ không oán hận một kẻ đã chết."

Ta nhìn theo bóng lưng Lý Dự, trong lòng nghèn nghẹn. Ta vừa định chạy theo, Hắc Vô Thường đã chặn trước mặt:

"Ngươi định đi đâu?"

"Ta… ta muốn xem Lý Dự. Hình như hắn còn chưa tỉnh hẳn đã đi nhầm đường, hướng này không phải về tẩm điện…"

Hắc Vô Thường mặt lạnh tanh:

"Việc đã xong, ngươi nên theo chúng ta về. Ở dương gian càng lâu, hồn phách của ngươi càng nhạt, cuối cùng sẽ tan biến."

"Ôi trời ơi, sao ngươi cứng nhắc thế. Chậm chút có sao đâu." Bạch Vô Thường kéo Hắc Vô Thường sang một bên, ra hiệu cho ta:

"Đợi đến khi tự mắt thấy nàng ấy hóa giải được khúc mắc rồi đi cũng chưa muộn."

"Đúng, ta có chạy đi đâu được." Nói xong câu đó, ta lập tức chạy về phía Lý Dự.

9.

Lý Dự không quay về tẩm điện của mình, cũng không đến Phương Hoa điện, mà đi thẳng đến Thừa Hương điện của ta.

Hắn lấy từ trong tay áo ra chiếc chìa khóa, mở cửa. Trên tường cung, dưới mái hiên, bỗng có một con mèo nhảy xuống, vòng quanh hắn kêu meo meo liên hồi.

Là Ngọc Nô — con mèo ta nuôi khi còn sống.

Có lần hắn đến đây nửa ngày, ta chẳng nói với hắn một câu. Hắn liền hỏi ta có phải câm không. Ta hắng giọng chọc lại hắn rằng Đông cung không có ai để nói chuyện, ta chẳng hóa thành người câm là gì. Hôm sau, không biết từ đâu hắn mang về cho ta một con mèo, bảo từ nay có chuyện thì cứ nói với mèo.

Lý Dự cúi xuống bế con mèo lên. Ta cũng muốn ghé lại xem nó có gầy đi không, nào ngờ nó đột nhiên như phát điên, giãy ra khỏi tay hắn, phóng vọt lên cây.

Phải thôi, con mèo này ta đã nuôi từ bé, ngay từ nhỏ ta đã dạy nó hễ gặp Lý Dự là phải cào thật mạnh.

Đúng là con mèo của ta! Thấy nó ngoan thế, lòng "người mẹ" này bỗng nhẹ nhõm đôi phần.

Lý Dự khẽ xoa vết cào trên mu bàn tay, ngoái đầu nhìn về phía sau thật lâu rồi mới chậm rãi bước vào trong điện.

Hắn không thắp đèn, chỉ dựa vào ánh trăng ngồi xuống giường của ta. Ngón tay hắn lướt dọc theo mép giường, từng chút từng chút, như muốn đếm hết cả những đường vân trên gỗ.

Ta không biết hắn định làm gì. Giữa đêm không ngủ lại mò vào phòng người đã chết, chẳng lẽ là để tưởng niệm ta? Quan hệ của chúng ta còn chưa tới mức đó.

"Tiểu Chiêu, ngươi sẽ không thắng đâu…"

Hắn bỗng buột miệng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi, làm ta giật mình vội đưa tay vẫy trước mặt hắn để xác nhận hắn đang tự lẩm bẩm, chứ không phải nhìn thấy ta.

"Ta c.h.ế. t lâu thế rồi mà ngươi còn ôm khư khư chuyện thắng thua. Ngươi đúng là kẻ tồi."

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn mũi giày, nói những lời chỉ mình ta nghe được:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!