Chương 29: (Vô Đề)

Ta tựa đầu vào giường, nhìn ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ. Trời sáng đẹp như thế, mà Thừa Hương điện lại lạnh lẽo đến tột cùng.

Ta hỏi hắn:

"A Bố, Từ Phương Đình đòi ta trả con cho nàng ta, thế còn đứa con của ta… ai sẽ trả lại cho ta?"

"Thái tử phi vẫn còn trẻ, rồi sẽ có con thôi."

Sẽ không đâu.

Sẽ không còn tương lai nữa…

Thực ra đứa bé mất đi cũng chưa hẳn là điều xấu, ít ra không còn nó, ta có thể không còn vướng bận gì mà ung dung uống chén rượu độc của Hoàng hậu.

Lý Dự cứ ngỡ quyền lực là tất cả. Nhưng hắn đâu biết, quyền lực vốn không thể nắm giữ mọi thứ.

Ví như, mạng sống của ta.

Câu chuyện của ta đã kể xong, Vong Xuyên cũng gần đến cuối bờ.

Bạch Vô Thường vội vã gập cuốn sổ ghi chép lại, vừa c.h.ử. i rủa:

"Lý Dự đúng là kẻ tồi tệ đến tận xương tủy! Cuốn này ta phải mang lên bờ thiêu đi cho rảnh mắt, xúi quẩy!"

Ta khoác vai Bạch Vô Thường, cười khẽ:

"Thực ra, sau khi c.h.ế. t mà còn có thể gặp được các ngươi, cũng coi như may mắn. Nếu không, có lẽ câu chuyện này sẽ chẳng bao giờ còn ai biết đến."

"Hài kịch hay bi kịch, cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất vàng, một bát canh Mạnh Bà." Hắc Vô Thường kết lời.

Lời vừa dứt, mặt nước Vong Xuyên phía trước bỗng nhiên đóng băng, băng trải dài thẳng tới tận đầu cầu Mạnh Bà.

"Xong rồi…" Bạch Vô Thường thở dài, trừng mắt liếc Hắc Vô Thường một cái, "Ngươi đúng là cái mỏ quạ đen!"

70.

Mặt nước Vong Xuyên kết thành một tầng băng dày, nghìn trăm chiếc thuyền đều bị đông cứng tại chỗ. Thuyền không đi được, những oan hồn đang chờ đầu thai liền xôn xao kêu la ầm ĩ.

Bạch Vô Thường tức tối trừng mắt nhìn Hắc Vô Thường, còn Hắc Vô Thường chỉ lạnh lùng dõi ánh mắt về phía ta. Ta nghi hoặc nhìn hai người, chẳng hiểu có chuyện gì.

Tiếng leng keng thanh thúy của chuông đồng bỗng vọng đến từ xa. Ta quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu nữ chân trần đang bước chậm rãi trên băng. Trong tay nàng ôm một ngọn đèn sen, nơi cổ chân buộc một xâu chuông nhỏ, mỗi bước đi lại vang lên ba tiếng ngân.

Nàng đi đến trước thuyền chúng ta thì dừng lại, giơ cao ngọn đèn soi vào ta, nhìn chăm chú hồi lâu, rồi ngẩng đầu nói với Hắc Vô Thường:

"Các ngươi quay về đi, nàng ấy không thể đầu thai."

"Vì sao?" Ta khó hiểu. "Tâm nguyện ta đều đã xong, lần này nhất định có thể quên đi."

"Đúng vậy mà, Vô Dạng tỷ tỷ, chúng ta tận mắt thấy nàng ăn xong xiên kẹo hồ lô kia." Bạch Vô Thường vội vàng tiếp lời.

"Linh hồn nàng đã ký khế ước với Thương Minh Nữ. Nếu Thương Minh Nữ không buông, cho dù uống bao nhiêu canh Mạnh Bà cũng vô ích."

"Thương Minh Nữ?"

"Rõ ràng từ khi c.h.ế. t đi nàng vẫn luôn đi cùng chúng ta, sao lại có khế ước với Thương Minh Nữ?" Hắc Vô Thường chất vấn.

Thiếu nữ áo đỏ trầm ngâm một lúc rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!