67.
Ta bước ra khỏi ngự thư phòng, còn thấy Lý Dự vẫn đứng ngoài cửa.
"Hoàng thượng đã đồng ý thả Trương Thái phó." Ta không biết hắn đứng chờ ta lâu đến vậy, có phải chỉ để nghe câu này hay không.
Ta lại nói: "Hoàng thượng cũng đã đồng ý để ta và ngươi… hòa ly."
Ngoài trời gió tuyết rít gào, bên tóc mai Lý Dự đã phủ một tầng sương trắng.
Ta nhìn vào mắt hắn, hắn cũng nhìn ta, không chớp lấy một lần.
Ta rút ánh mắt lại, nói với Tự Nương:
"Về cung thôi."
Tự Nương bước lên khoác áo choàng cho ta, đỡ ta chậm rãi đi về hướng Thừa Hương điện. Nhưng phía sau, Lý Dự đột nhiên bước nhanh tới, ngang nhiên bế bổng ta lên, lao thẳng vào màn tuyết dày đặc ngoài hiên.
"Ngươi thả ta xuống!"
Hắn ôm ta thật chặt, mặc kệ ta đ.ấ. m đá cào cấu, vẫn không chịu buông. Ta giận dữ, c.ắ. n mạnh lên cổ hắn.
Mãi cho tới khi vào đến Trữ điện, hắn mới chịu đặt ta xuống.
Lý Dự sai A Bố mang t.h.u.ố. c đến. Ta nhìn vết c.ắ. n đỏ tươi trên cổ hắn, lạnh giọng nói:
"Ta muốn về Thừa Hương điện."
"Chân ngươi chưa lành, trước khi khỏi hẳn, không được đi đâu hết."
Hắn ngồi bên giường, cởi giày tất của ta, cẩn thận bôi t.h.u.ố. c lên đầu gối.
Ta cố tình chọc tức hắn:
"Hoàng thượng đã đồng ý rồi, đợi ngươi từ Nhạn Thành trở về, chúng ta sẽ hòa ly."
Động tác của hắn khựng lại giữa không trung.
"Nếu ta không trở về thì sao?"
"Không trở về thì càng hay."
Hắn không nói thêm gì, chỉ kéo chăn đắp cho ta, rồi xoay người đi ra ngoài.
Những ngày ở Trữ điện, số lần ta gặp hắn cũng chẳng nhiều hơn khi còn ở Thừa Hương điện. Nghĩ đến tám phần, chắc hắn đều ở lại chỗ của Từ Phương Đình.
Ta không rõ hắn rốt cuộc có dụng ý gì, cứ khăng khăng đưa ta đến Trữ điện, diễn cho người ngoài xem một vở kịch trọn vẹn, trong khi hắn thừa biết cả cung đình đều đang đồn rằng Thái tử phi sẽ cùng Thái tử hòa ly.
Ngày trước khi hắn khởi hành, Hoàng thượng mở yến tiệc trong hậu cung. Ta lấy cớ chân chưa khỏi nên không tham dự.
Đêm đó, Lý Dự say khướt trở về Trữ điện. Tự Nương theo sau bưng rượu tiến vào, nói là Hoàng thượng có dặn riêng: đây là rượu xuất chinh, Thái tử phi phải uống một chén.
Ta liếc nhìn Lý Dự đang say mềm trên giường, rồi nâng chén rượu uống cạn, bảo Tự Nương:
"Ngươi dọn dẹp tịnh thất, tối nay ta ngủ ở đó."
Nhưng ta nào ngờ, trong chén rượu ấy Hoàng thượng đã hạ dược. Chuyện sau đó ta chẳng còn nhớ gì nữa, ta không biết Lý Dự cũng bị chuốc như ta, hay từ đầu đến cuối hắn đã biết rõ.
Vì chén rượu ban tặng ấy, ta và Lý Dự thành phu thê thực sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!