Đêm ấy, ta vội vàng chạy đến Trữ điện, nhưng cung nhân nói Lý Dự đang ở Phương Hoa điện, sợ là tối nay sẽ nghỉ lại đó, không về Trữ điện.
Ta liền sai A Bố lập tức đi mời. Hắn chần chừ, ta nói:
"Ngươi chỉ cần chuyển lời: nếu không muốn ta đến tận Phương Hoa điện gây chuyện, thì hãy trở về ngay. Ta có việc cần hỏi."
Lý Dự hiểu rõ tính ta, sợ ta thực sự đi quấy rầy, chẳng bao lâu sau quả nhiên vội vã trở lại. Như thể đã đoán trước ta muốn hỏi gì, hắn ném thẳng bài văn của Trương Thái phó xuống trước mặt, giận dữ nói:
"Tự ngươi đọc đi."
Ta xem từ đầu đến cuối, trong đó chẳng có lấy một câu ngôn từ kích động. Chỉ là hắn nhận thấy việc Tam hoàng tử cùng cha ta tạo phản còn nhiều điều khả nghi, đáng lẽ năm đó cần điều tra cho rõ.
Ta ngẩng lên hỏi Lý Dự:
"Ý ngươi là, ngươi cảm thấy ngụ ý của Trương Thái phó nói năm đó Hoàng thượng lập Thái tử quá vội vàng, mới dẫn đến triều cục chia rẽ bè phái hôm nay?"
"Đã nhìn ra cả, còn hỏi ta làm gì."
"Thế nhưng… lẽ nào hắn nói sai? Ngươi, kẻ mang danh Thái tử, suốt ngày chỉ biết nấp dưới bóng che chở của Từ gia mà loại trừ dị kỷ, chỉ biết chăm chăm vì ngai vàng của bản thân, ngươi đã từng làm được điều gì thật sự cho bách tính chưa?"
"Ngươi…"
"Trương Thái phó là thái phó của ngươi, một lòng khuyên răn, vậy mà ngươi lại lấy oán báo ân, đem hắn tống vào ngục. Lý Dự, ngươi không xứng làm Thái tử, càng không xứng làm học trò! Dù năm đó Tam hoàng tử làm Thái tử, còn hơn ngươi gấp vạn lần!"
Lời ta như đ.â. m trúng nỗi nhục sâu kín nhất, hắn giận dữ tát ta một cái. May nhờ có A Bố đỡ kịp, ta mới không ngã xuống.
Đúng lúc ấy, Từ Phương Đình ung dung bước vào, giọng ngọt ngào:
"Điện hạ bớt giận, chắc là tỷ tỷ chỉ vì việc này lôi kéo đến thân phụ mình nên mới nóng nảy hồ đồ."
Nàng ta quay sang ta khuyên nhủ:
"Tỷ tỷ, mau nhận sai đi, muội sẽ thay tỷ cầu xin điện hạ tha thứ."
"Có lỗi là hắn." Ta lau đi nước mắt, lạnh lùng nói, "Ngươi không chịu vì Thái phó cầu tình, thì ta tự mình đi gặp Hoàng thượng."
"Bài văn là do hắn viết, bút ở trong tay hắn, ngươi tìm ai cũng vô ích!"
Ta không thèm nhìn hắn nữa, xoay người bước thẳng ra khỏi Trữ điện.
Ngày trước, ta còn từng nghĩ, cho dù thủ đoạn đoạt vị chẳng quang minh, nhưng nếu hắn có thể là một thái tử tốt, thì cũng đáng.
Nhưng hôm nay, trước mắt ta chỉ còn là một kẻ hoàn toàn xa lạ, một kẻ tâm cơ thâm hiểm, chỉ biết tư lợi, hẹp hòi tiểu nhân.
65.
Hoàng thượng đang phê tấu chương trong ngự thư phòng, nội thị đứng chặn ngoài cửa không cho vào. Ta quỳ xuống ngay trước ngự thư phòng, nghiêm giọng kêu lớn:
"Thái phó vô tội, xin Hoàng thượng tha cho Thái phó!
"Văn quan chỉ vì một bài văn mà phải vào ngục, sau này văn nhân thiên hạ còn dám hạ bút nữa hay không!
"Nếu Hoàng thượng thật sự muốn truy cứu, thì xin đem nữ nhi của tội thần này, cùng nhốt vào đại lao!"
"…"
Ta quỳ ngoài ngự thư phòng rất lâu, lâu đến nỗi giọng khản đặc mà Hoàng thượng vẫn chẳng hề có ý triệu kiến.
Đêm đã khuya, bầu trời đen kịt không biết từ bao giờ bắt đầu rơi tuyết. Tuyết bay lất phất, Tự Nương tiến lên định đỡ ta dậy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!