Chương 24: (Vô Đề)

55.

Đó là lần đầu tiên Lý Dự ở lại Thừa Hương điện qua đêm.

Nửa đêm, ta lén rời khỏi điện, đến Thái y viện tìm Bạch Cập cùng uống rượu.

Nàng hỏi ta:

"Điện hạ đã chịu lưu lại ở Thừa Hương điện, Thái tử phi lẽ ra phải vui mừng mới đúng, sao còn muốn ra đây uống rượu với ta?"

"Uống say rồi thì chẳng cần nghĩ gì nữa." Ta nốc một ngụm lớn, giọng nghẹn lại, rồi hỏi:

"Ngươi có biết trên đời này điều đáng sợ nhất là gì không?"

Bạch Cập ngập ngừng rất lâu, mới khẽ nói:

"Là… cái chết?"

Ngoài cửa sổ bất chợt ùa vào một trận gió lạnh, thổi tắt ngọn đèn trên bàn. Bạch Cập vội lấy hỏa trích thắp lại nến, nhưng tim nến đã bị gió hất nghiêng, chỉ còn ánh sáng chập chờn, sáng tối lay lắt hắt bóng khắp căn phòng.

"Nương nương chờ một lát, ta đi tìm thêm ngọn đèn." Nói xong, nàng vội rời khỏi d.ư.ợ. c phòng.

Ta ngồi nhìn ngọn nến, mắt dần trở nên mơ hồ.

Rõ ràng đêm ở Nhạn Thành còn dài, còn lạnh hơn nơi này, vậy mà trong phòng vẫn luôn ấm áp. Còn ở đây, dù giữa mùa hè cũng khiến người ta cảm thấy cái lạnh thấm tận xương, chẳng còn chút hơi ấm nào.

Ta đứng dậy, loạng choạng đẩy cửa ra. Ngoài kia trăng sáng rọi xuống mái ngói phủ tuyết, sáng lóa cả góc hiên. Ta chợt nhớ đến đêm trăng ở Nhạn Thành, hồ Lạc Tinh sáng rực, ánh nước như dải ngân hà rơi xuống.

Có lẽ uống quá nhiều, đầu óc ta mê man, như nghe thấy vô số tiếng thì thầm bên tai: Giết hắn… g.i.ế. c hắn đi…

"Giết hắn… giết… Lý Dự…"

Ta loạng choạng đi về phía Thừa Hương điện, tuyết dày đến mắt cá, khiến ta chẳng phân biệt nổi đây là Nhạn Thành hay hoàng thành. Chân vấp phải vật gì đó, ta ngã nhào xuống.

Ngửa mặt nằm trên nền tuyết, ta thấy vô số bông tuyết trong ánh trăng rơi xuống, từng phiến, từng phiến đập lên mặt, lên thân thể mình.

Mơ hồ dường như có người tiến lại gần, chắc là Bạch Cập. Ta chợt nhớ mình chưa trả lời câu hỏi ban nãy, bèn nắm c.h.ặ. t t.a. y nàng, khẽ nói:

"Điều đáng sợ nhất trên đời này không phải cái chết… mà là sự phản bội. Nó khiến người sống chẳng bằng chết."

Chuyện sau đó ta chẳng còn nhớ rõ, chỉ biết khi tỉnh lại, đã ở trong Thừa Hương điện.

Tự nương nói Thái tử có sai người mang đến y phục mới, lại nhắn rằng đêm nay mời ta ra ngoài cung ngắm hoa đăng.

Ta cự tuyệt:

"Cứ nói ta không đi, có gì hay mà xem."

"Nương nương…" Tự nương ngập ngừng, rồi hạ giọng:

"Điện hạ nói… ngoài cung có người mà Thái tử phi muốn gặp."

56.

Người mà Lý Dự nói tới chính là Thải Bình.

Ta đã tròn một năm không gặp nàng, trông nàng vẫn còn khá ổn, ríu rít bên tai kể cho ta nghe chuyện suốt năm qua.

Thải Bình nói, sau khi ta vào cung không lâu, Lý Dự đã chuộc lại toàn bộ gia nhân cũ của Nhạc phủ, mỗi người phát cho một trăm lượng bạc: có người cầm tiền ra ngoại thành mua nhà, có người nhờ khoản tiền ấy mà mở cửa hàng vải, cũng có người mang tiền về quê cưới vợ sinh con…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!