Xe ngựa nhanh chóng đến chợ. Ngoài kia ồn ào náo động, xe A Bố cũng dừng lại.
Ta vén rèm nhìn ra, một đám người vây quanh phía trước, như vừa có tai nạn.
A Bố xuống ngựa xem, rồi quay về nói:
"Là… tiểu tướng dưới trướng Từ tướng quân gây sự cưỡi ngựa, giẫm c.h.ế. t người."
Lý Dự khẽ nhíu mày, im lặng một lúc rồi nói:
"Chúng ta đi đường vòng."
Ngày xưa triều Lý là Nhạc gia độc nhất, nay Nhạc gia mất rồi lại đến Từ gia, về sau không biết còn có Trương gia, Lý gia nào khác.
Ta nhìn sang Lý Dự, thấy kẻ đáng hận cũng có phần đáng thương. Hắn nhờ Từ gia mà lên ngôi Thái tử, cả đời này cũng chỉ là quân cờ trong tay Từ gia.
"Nàng đang nghĩ gì?" Lý Dự hỏi.
"Ta nghĩ… ta nghĩ bùa bình an của mẫu thân còn ở chỗ ngươi, trả lại cho ta đi, ngươi không cần nó nữa."
"Để trong cung rồi, rảnh thì tự đến chỗ cất mà lấy." Hắn thản nhiên đáp.
"Ngươi biết rõ ta hiện giờ không ra được khỏi Thừa Hương điện."
"Chẳng phải nàng vừa ra đây sao?" Lý Dự nhìn ta, "Yên tâm, nàng sẽ không bị giam quá lâu đâu."
53.
Đến tiết Đông Chí, lệnh cấm túc của Thừa Hương điện cuối cùng cũng được dỡ bỏ.
Lý Dự nói ta là Thái tử phi, phải làm những việc mà Thái tử phi nên làm. Ví dụ như chép ba trăm bản kinh gửi lên Thiên Hoa Tự cho đại sư đốt hương cầu phúc.
Ta nhìn ra ngay, hắn là xót Từ Lương Đệ nên mới để ta gánh lấy phần cực nhọc này.
Khó khăn lắm mới chép gần xong kinh, Lý Dự lại nói Tết sắp tới, mọi việc lớn nhỏ trong cung đều phải Hoàng hậu nương nương lo liệu, Thái tử phi là con dâu cũng nên san sẻ một phần.
Vậy là mỗi ngày ta không ở cung Hoàng hậu thì cũng trên đường tới cung Hoàng hậu. Ngay cả Từ Phương Đình cũng không nhịn được phải "quan tâm":
"Cẩn thận sớm muộn gì cũng kiệt sức mà chết."
Ngọc Châu cô cô nói: "Điện hạ đang rèn luyện Thái tử phi, chuẩn bị cho người tương lai mẫu nghi thiên hạ."
Ta nhìn bà ta, không tin bà thực sự nghĩ ta có thể trở thành "mẫu nghi thiên hạ" cuối cùng.
Rốt cuộc, trong miệng Hoàng hậu ba câu không rời Từ Phương Đình, chỉ thiếu điều nói thẳng là để Từ Phương Đình thay ta hành chức Thái tử phi.
Từ Phương Đình không phải hạng tầm thường, Hoàng hậu lại càng không. Lý Dự ép ta phải đi tranh quyền với người ta, chẳng qua là vì triều chính trước nay đã bị họ Từ khống chế, hắn không thể giao nốt hậu cung cho Từ gia.
Một bàn cờ đẹp biết bao.
Nhưng ta cố tình không để hắn như ý. Ngày trước đại tự đêm Giao Thừa, ta xin Hoàng hậu nghỉ bệnh.
Quả nhiên Lý Dự cuống lên, giận dữ chạy tới Thừa Hương điện tìm ta. Ta bảo Bạch Cập nói ta mắc phong hàn nặng, không thể gặp người.
Lý Dự nghe xong vẫn xông thẳng vào. Thấy ta thực sự bệnh mới chịu ngừng lời.
"Bệnh bao lâu rồi?" hắn hỏi.
Ta không trả lời. Hắn lại gọi Bạch Cập vào tra hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!