Chương 21: (Vô Đề)

Đến giờ ta chỉ còn nhớ duy nhất một việc: đêm giao thừa năm đó, trong kinh người người đốt pháo hoa. Ta nửa mơ nửa tỉnh dựa cửa sổ nhìn ra ngoài, pháo hoa đẹp đến chói lòa, soi cả bầu trời sáng rực.

Ta chợt nhớ đến khi đại tỷ còn ở đây, chúng ta ba người cùng thức đêm giao thừa. Phụ thân cầm thước trong tay, ai mà gật gù là bị gõ lên đầu một cái.

Ta không biết đại tỷ đã nghe tin phụ thân mất chưa, có buồn không.

Ta dựa cửa sổ lim dim ngủ. Khi tỉnh dậy, xung quanh toàn là lửa, tiếng gỗ đổ ào ào trước mắt. Bên ngoài biển lửa, hình như Lý Dự đang đứng đó gọi tên ta.

Ta ngẩn ngơ, không phân biệt được mộng hay thực. Ngọn lửa sát bên, hơi nóng quét qua mặt mà ta không thấy sợ, chỉ có một cảm giác buông xuôi kỳ lạ.

Nhưng cảm giác buông xuôi ấy chưa kịp kéo dài, Lý Dự đã lao vào biển lửa kéo ta ra. Bàn tay hắn vì thế mà bỏng rát, m.á. u thịt nham nhở.

Ta nhìn bàn tay ấy, lại nhìn khuôn mặt hắn, không phân biệt nổi cái nào là thật, cái nào là ảo.

Sau khi căn nhà tre bị thiêu rụi, Lý Dự đưa ta đến một khách đ**m trong kinh thành. Từ khi chuyển đến đó, ta gặp hắn thường xuyên hơn, đầu óc cũng bớt mê man, chỉ là cơ thể vẫn kiệt sức.

Ta từng hỏi hắn phụ thân ta chôn ở đâu. Hắn hứa rằng chỉ cần ta ngoan ngoãn uống t.h.u.ố. c sẽ nói cho ta biết. Ta bưng bát t.h.u.ố. c hỏi hắn có phải t.h.u.ố. c độc không. Lý Dự im lặng rất lâu mới đáp:

"Ta sẽ không làm hại nàng, Tiểu Chiêu."

Lời của Lý Dự, ta không còn tin nữa.

Ta thậm chí còn hy vọng đó thực sự là bát t.h.u.ố. c độc.

Lý Dự nói phụ thân ta đã được chôn ở Mang Sơn. Mang Sơn cũng là nơi nhị nương yên nghỉ. Mẫu thân cuối cùng vẫn không thể bên phụ thân trọn đời.

Ta nói với Lý Dự:

"Đợi khi ta chết, ngươi hãy chôn ta ở loạn sơn sau kinh thành, mẫu thân ta một mình ở đó sẽ cô đơn."

Lý Dự bỗng nắm chặt vai ta, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Nàng sẽ không chết, và không được chết. Tiểu Chiêu, nàng phải sống cho tốt."

Ngày hôm sau, hắn dẫn Thải Bình tới. Thải Bình khóc lóc khuyên ta:

"Tiểu thư, người c.h.ế. t thì không sống lại được, người phải nghĩ cho bản thân mình."

Chẳng lẽ là ta không nghĩ cho mình sao? Rõ ràng chính hắn đã đẩy ta đến con đường này.

Lý Dự nói hắn sẽ giữ lời hứa ở Nhạn thành, sẽ đón ta vào cung làm Thái tử phi.

Ta mắng hắn điên:

"Ngươi tốt nhất g.i.ế. c ta ngay bây giờ, bằng không có ngày ta sẽ g.i.ế. c ngươi."

"Được, ta đợi nàng đến g.i.ế. c ta." Hắn bảo A Bố dẫn Thải Bình ra ngoài, rồi nhìn ta:

"Hiện tại cả Nhạc gia hơn trăm mạng người đều nằm trong tay nàng, Tiểu Chiêu.

Hoặc là nàng vào cung, tìm cơ hội g.i.ế. c ta.

Hoặc là ta g.i.ế. c họ."

49.

Lý Dự hiểu rõ, thứ hắn trao cho ta không phải là một đề bài để lựa chọn.

Ngày ta vào cung cũng chính là Tết Thượng Nguyên. Khắp nhà khắp phố treo đèn kết hoa, dải lụa đỏ rực phủ đầy các con đường dài của kinh thành, đỏ đến chói mắt như m.á. u tươi của ngày binh biến hôm ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!