46.
Ta như phát điên, lao xuống khỏi tường thành, phóng ngựa chạy thẳng về phía hoàng cung.
Khi ấy ta chưa từng nghĩ phụ thân và Tam hoàng tử sẽ thất bại. Ta vẫn tin Lý Dự mới là người vô tội nhất trong vòng xoáy quyền lực này.
Có lẽ Tam hoàng tử đã nói đúng, ngay từ đầu ta không nên nhúng tay vào vũng nước đục này.
Ta gặp Lý Dự ngay ngoài cửa cung, hắn đang cùng A Bố đi ra. Vừa thấy ta, hắn cũng sửng sốt hỏi:
"Tiểu Chiêu, nàng làm gì ở đây?"
"Lý Dự, ta đến để đưa chàng đi." Ta nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói.
Lý Dự nhìn ta, lặng thinh không nói gì.
Không còn thời gian do dự. Ta nhảy xuống ngựa, bước đến trước ngựa của hắn, vươn tay ra:
"Lý Dự, ta không trách chàng đã về kinh mà không nói cho ta biết, cũng không quản chàng có tình cảm gì với Từ tiểu thư hay không. Câu này ta chỉ hỏi một lần: chàng có nguyện cùng ta bỏ đi không?"
Làn sương mờ của buổi sớm trôi qua giữa ánh mắt của chúng ta. Ta không nhìn rõ được mắt hắn.
Hồi lâu, Lý Dự bất ngờ nắm lấy tay ta, kéo ta lên ngựa, chở ta lao thẳng ra khỏi thành.
Khi ấy, ta đã ngỡ đó là câu trả lời của hắn. Nhưng ta quên mất, ngày hôm ấy hắnchưa từng trả lời câu hỏi của ta.
Bấy lâu nay, người thật sự muốn trốn khỏi thành này… chỉ có ta mà thôi.
Chúng ta ra khỏi thành, cứ thế hướng về phía Đông mà đi. Trên đường, ta thoang thoảng ngửi thấy mùi hương hoa quế.
Thì ra ngoài kinh, hoa quế đã nở từ lâu rồi.
Khi bình minh vừa rạng, Lý Dự đưa ta đến Hứa Châu, tìm một quán trọ để tạm nghỉ.
Ta xưa nay làm việc chỉ nhìn đầu mà không tính đuôi. Chỉ nói sẽ đưa Lý Dự đi, nhưng ngay cả lộ trình cũng chưa từng vạch ra.
May mà Lý Dự chu toàn. Hắn bảo chúng ta có thể nghỉ ở quán rượu nửa ngày, uống chút rượu chống lạnh, đợi sương tan nắng lên rồi tiếp tục đi về phía Đông, hai ngày nữa sẽ đi đường biển. Đến khi sang được bờ bên kia, đảo Doanh Châu thì sẽ chẳng còn ai nhận ra chúng ta nữa.
Ta chống cằm hỏi chàng:
"Thật sự có Doanh Châu sao?"
Lý Dự gật đầu:
"Giữa Đông Hải, vùng đất rộng bốn nghìn dặm."
Ta nghĩ chắc mình đã hơi say. Rõ ràng chỉ uống một ngụm, vậy mà Lý Dự nói gì ta cũng tin.
Hắn nói biển Đông có Doanh Châu.
Hắn nói sẽ cùng ta sống cuộc đời bình thường.
Hắn nói dưới lầu có ông lão bán kẹo hồ lô…
Còn những chuyện sau đó ta không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ lúc tỉnh dậy, Lý Dự đã không còn ở bên. A Bố đứng trước cửa, nói thế nào cũng không chịu để ta ra ngoài.
Ta chợt hiểu ra, Lý Dự… nhất định là đã quay về rồi!
47.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!