Chương 18: (Vô Đề)

Đến bình minh ngày thứ tư, cuối cùng tiền tuyến cũng truyền về tin chiến thắng, Tứ hoàng tử đại thắng, quân Bắc Địch đã bị đ.á.n. h lùi về phía bắc sông Vu.

Ta cứ ngỡ sẽ được chứng kiến cảnh Lý Dự khải hoàn trong vinh quang, nào ngờ hắn lại trọng thương hôn mê, được A Bố cõng về trong bộ dạng m.á. u me đầy mình.

Nhìn thấy khuôn mặt bê bết m.á. u ấy, ta òa lên khóc. Suốt mấy ngày qua đã thấy quá nhiều thương vong, ta sợ hắn cũng sẽ như những binh sĩ hôn mê kia, chỉ cần sơ sẩy một chút là vĩnh viễn không tỉnh lại. Vì vậy ta không dám rời khỏi giường hắn dù chỉ một khắc.

A Bố nhẹ giọng an ủi:

"Nhạc tiểu thư, điện hạ nhất định sẽ bình an. Ngươi đã thức suốt ba ngày rồi, đừng để mình ngã bệnh."

"Đây là lần thứ mấy hắn bị thương như thế rồi?"

Ta hỏi, bởi nhìn cách các quân y chăm sóc hắn, rõ ràng đây không phải lần đầu họ đối mặt với tình trạng này.

A Bố im lặng một lát rồi mới nói:

"Lần trước còn nghiêm trọng hơn lần này… nhưng điện hạ cũng vượt qua được."

Ta đứng dậy, lau khô nước mắt, rồi hỏi A Bố:

"A Bố, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi thấy cuộc chiến với Bắc Địch… bao giờ mới kết thúc?"

A Bố cúi đầu, thở dài:

"Hiện tại cả triều Lý lẫn Bắc Địch đều không chiếm được thế thượng phong. Cứ tiếp tục đ.á.n. h nữa cũng chỉ là cục diện lưỡng bại câu thương. Huống hồ quân Bắc Địch thiện chiến về kỵ binh, thương vong bên ta e là sẽ còn nhiều hơn."

"Nếu lúc này có một đội quân thiện chiến, giỏi cưỡi ngựa đ.á.n. h trận, thì cơ hội chiến thắng của triều Lý chẳng phải sẽ lớn hơn sao?"

A Bố hơi sững người:

"Ý của Nhạc tiểu thư là…"

Ta tháo sợi dây đeo trên cổ, đặt thẻ hổ phù vào tay A Bố:

"Đây là thẻ binh phù của một đội quân thuộc Tây Nhung đã diệt. Ta có dò hỏi qua, sau khi Tây Nhung diệt quốc, họ cùng một số người Tây Nhung đã di cư lên phương Bắc, sống đời du mục. Nếu nguơi tìm được họ, chỉ cần có hổ phù này là có thể điều binh."

"Nhưng hổ phù này…"

"Là vật mẫu thân ta để lại khi còn sống. Ta nghĩ, nếu người còn sống, hẳn cũng sẽ lựa chọn như vậy."

42.

A Bố mang theo hổ phù rời khỏi Giám sát ty.

Hai ngày sau, Lý Dự cuối cùng cũng tỉnh lại. Ta đã thức suốt mấy ngày, vành mắt đỏ hoe, tóc tai rối bù, mặt mũi lem nhem. Vừa thấy ta, Lý Dự liền bật cười, bảo rằng trông ta mới giống người bệnh.

Rõ ràng là bản thân suýt nữa mất mạng, vậy mà vẫn còn tâm trí để trêu người khác.

Ta kể cho hắn nghe chuyện về hổ phù. Lý Dự nắm lấy tay ta, nói:

"Chỉ cần tìm được đội quân ấy, triều Lý nhất định sẽ thắng trận này."

Ta gật đầu thật mạnh:

"Lý Dự, chàng nhất định phải thắng, ta không muốn thấy chàng bị thương thêm lần nào nữa."

"Tiểu Chiêu, những gì ta nợ nàng, đợi khi hồi kinh, nhất định sẽ trả lại gấp bội."

Thật ra ta chẳng hề quan tâm đến chuyện "trả" hay "không trả". Việc này, nói lớn là vì vận mệnh xã tắc triều Lý, nói nhỏ cũng là vì tính mạng của Lý Dự. Dù là vì lý do nào, ta đều không có cớ để giữ lại hổ phù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!