Chương 16: (Vô Đề)

37.

Ngoại tổ mẫu cuối cùng cũng đồng ý để ta đi cứu Lý Dự, nhưng bảo ta phải đợi thêm ba ngày nữa.

Ba ngày ở lại Thẩm phủ, ta thấp thỏm không yên. Đến ngày thứ ba, cữu cữu ta vào thỉnh an Ngoại tổ mẫu, thuận tiện báo rằng Từ Tướng quân đã đích thân mang lương thảo, dẫn binh xuất phát lên biên ải chi viện cho Tứ hoàng tử.

Ngoại tổ mẫu quay sang hỏi ta, lúc ấy đang đứng sau bình phong nghe lén:

"Chiêu nhi, giờ ngươi yên tâm rồi chứ?"

Lúc này ta mới sực nhớ, vị tiểu thư được Hoàng thượng ban hôn cho Lý Dự chính là Từ Phương Đình, còn Từ Tướng quân là ca ca của nàng ta.

So ra, người được phái đi lần này đúng là danh chính ngôn thuận hơn Thẩm gia ta...

Ta cúi đầu bước ra khỏi bình phong, nhẹ giọng nói:

"Là cháu gái quá l* m*ng."

"Vào đây với ta." Ngoại tổ mẫu đứng dậy đi vào trong phòng, ta ngơ ngác bước theo. Bà cho lui hết mọi người, rồi mở chiếc tủ lấy ra một hộp gỗ lim sơn đỏ có khóa, sau đó mở khóa ra.

"Đây là vật mẫu thân ngươi để lại trước khi xuất giá. Giờ ta đã già rồi, vật này giao cho ngươi giữ."

Bà lấy ra một thẻ hổ phù, nói:

"Năm xưa sau khi Tây Nhung diệt quốc, có một đội quân không chịu quy thuận triều Lý nhưng lại rất khâm phục mẫu thân ngươi. Tướng quân Tây Nhung khi ấy đã trao hổ phù cho mẫu thân ngươi, dặn rằng nếu sau này có chuyện khẩn cấp, cứ mang hổ phù này đến thì có thể điều động đội quân ấy."

Ta đón lấy hổ phù. Ngoài lá bùa bình an và cây thương tua đỏ, thì đây là kỷ vật thứ ba ta được thấy thuộc về mẫu thân mình.

Ngoại tổ mẫu tha thiết căn dặn:

"Chiêu nhi, ngươi muốn trở thành đại tướng quân như mẫu thân ngươi, ngoại tổ mẫu không phản đối. Nhưng nhớ kỹ, đừng đi vào vết xe đổ của mẫu thân ngươi."

Ta hít mũi một cái, gật đầu:

"Người yên tâm, cháu gái sẽ không trở thành phiên bản thứ hai của mẫu thân."

Ngoại tổ mẫu mỉm cười, xoa đầu ta:

"Ngươi đã rời khỏi nhạc phủ năm ngày rồi, e rằng phủ thừa tướng cũng đang sốt ruột. Hôm nay để ngoại tổ mẫu cho người đưa ngươi về."

"Ngoại tổ mẫu, cháu... cháu gái còn một việc hơi đường đột," ta cúi đầu nói nhỏ, "cháu gái muốn đến nơi mẫu thân từng chinh chiến, nhìn một lần cho biết."

Không ngờ Ngoại tổ mẫu lập tức nhìn thấu tâm tư ta:

"Ngươi là muốn đến Nhạn thành tìm Tứ hoàng tử, đúng không?"

"Cháu chỉ muốn nhìn hắn một lần, từ xa thôi cũng được."

"Thôi được. Xe ngựa của Từ Tướng quân chắc còn chưa đi xa, ta sẽ bảo cữu cữu ngươi sắp xếp một thân phận cho ngươi trà trộn vào đoàn. Nhưng một khi vượt quan rồi, mọi thứ đều phải dựa vào chính ngươi."

"Vâng, cháu gái sẽ tự biết chăm sóc bản thân."

38.

Ta lần lượt viết thư cho phụ thân và A Bố, sau đó theo đoàn xe ngựa của Từ Tướng quân đi thẳng một mạch lên phía Bắc, tới Nhạn Thành.

Tình hình ở Nhạn thành còn tồi tệ hơn ta tưởng. Trên đường phố đâu đâu cũng thấy t.h. i t.h. ể bị c.h.ế. t cóng, bị gió tuyết dày đặc phủ kín, chỉ còn lộ ra một cánh tay hay một cái chân.

Quân đội của Lý Dự đang đóng ở Giám sát ty. Hôm chúng ta vào thành, hắn đích thân ra nghênh đón. Ta đứng lẫn trong đám đông, nhìn hắn từ xa. Hắn gầy đi rất nhiều, nhưng bộ giáp trên người lại càng khiến hắn có vẻ cứng cỏi, sáng rực hơn trước. Ta hối hận vì ngày hắn rời kinh thành, ta đã không ra tiễn. Hẳn khi đó, khí thế của hắn còn rạng ngời hơn lúc này nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!