Chương 15: (Vô Đề)

Ta nghĩ thời gian vẫn còn dài, chỉ cần chưa đến ngày cuối cùng, ta vẫn có cách từ chối mối hôn sự này. Dù có phải cắt tóc làm ni cô, ta cũng quyết không lấy một kẻ nham hiểm độc ác như tam hoàng tử.

Sau đó Tiểu Cửu Nhi bảo, dân Bắc Địch ở Nhạn Thành không hài lòng với sự kiểm soát của giám sát ty, cứ ba ngày lại nổi loạn, chiến sự căng thẳng nên nó không thể thường xuyên viết thư cho ta nữa.

Đông chí năm ấy, ta nhận được bức thư cuối cùng của Tiểu Cửu Nhi. Hắn nói tiền tuyến thiếu lương thảo, lại gặp trận bão tuyết sáu mươi năm mới có một lần. Nhiều binh sĩ xuất thân phương Nam, mùa đông này sợ là phải chịu nhiều khổ sở.

Rồi sau đó, ta nhớ rất rõ, đó là Thượng Nguyên. Kinh thành mở hội hoa đăng thường niên, tam hoàng tử mời ta cùng đi ngắm đèn. Ta mượn danh nghĩa hắn, rốt cuộc thoát khỏi cảnh nửa năm không được ra khỏi cửa. Vừa kiếm được cớ rời hắn, quay đầu lại liền gặp A Bố.

Hắn áo quần xộc xệch, gương mặt tiều tụy, nhìn ta đăm đăm, môi mấp máy muốn nói gì đó, lại đột nhiên ngã gục ngay trước mặt.

Ta vội sai người đưa A Bố về khách đ**m, lại gọi đại phu đến xem. Đại phu xem một hồi nói không có gì nghiêm trọng, chỉ do quá lao lực, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tỉnh.

Binh sĩ tự tiện rời doanh trại về kinh là tội chết, A Bố không phải kẻ liều lĩnh như vậy. Ta nghĩ… chắc chắn Lý Dự đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ta ngồi trong khách đ**m, chờ đến khi trăng l*n đ*nh đầu, A Bố mới tỉnh. Hắn chưa kịp uống ngụm nước nào, đã quỳ xuống trước mặt ta:

"Nhạc tiểu thư, xin… xin người cứu Tứ hoàng tử!"

35.

A Bố nói, người Bắc Địch không chịu nổi sự quản lý của Giám sát ty, giả dạng thương nhân để liên kết nội ứng ngoại hợp với quân Bắc Địch. Nay bốn châu của Nhạn Thành chỉ còn sót lại một châu cầm cự trong cảnh kiệt quệ. Đúng lúc ấy lại gặp trận bão tuyết lớn, lương thảo triều đình tăng viện vẫn chậm chạp chưa đến. Lúc A Bố rời Nhạn Thành, ngay cả Lý Dự đã ba ngày không hạt cơm vào bụng, binh sĩ thì phải hái cỏ cầm hơi.

Ta hỏi hắn:

"Ngươi… ngươi về một mình sao?"

Hắn cúi đầu đáp:

"Thuộc hạ và Cửu hoàng tử cùng về tra xem vì sao lương thảo bị chặn. Nhưng người vào cung rồi liền không có tin tức, thuộc hạ bất đắc dĩ… mới đến tìm Nhạc tiểu thư."

Từ Nhạn Thành về kinh, cho dù không ngủ không nghỉ cũng phải mất một tháng. Khi A Bố rời đi đã là tình cảnh như thế, giờ đây chỉ e còn tệ hơn.

Ta vội vàng hỏi:

"Ngươi mau nói, ta phải làm gì mới cứu được hắn?"

A Bố nói:

"Thuộc hạ nghe mẫu thân của Nhạc tiểu thư là Bình Ninh tướng quân, năm xưa Bình Ninh tướng quân dũng mãnh thiện chiến, tuy khuất núi sớm nhưng không biết bên nhà ngoại còn có cách nào điều động lương thảo hay không?"

Ta c.ắ. n môi:

"Ta chưa từng gặp mẫu thân, những chuyện bà khi còn sống ta cũng không rõ. Nhưng… ta có thể thử hỏi các cữu cữu."

Việc gấp như lửa đốt, ta trong đêm phóng ngựa ra khỏi kinh.

Mẫu thân từ sau khi gả cho cha gần như đoạn tuyệt với nhà ngoại. Nghe nói năm ta còn nhỏ, ngoại tổ mẫu từng muốn đón ta về nuôi nhưng cha ta không chịu. Từ đó hai nhà càng thêm xa cách. Cho nên họ hàng bên Thẩm gia, ta chưa từng gặp một ai.

Nhưng lúc này ngoài cách đó ra, ta thật sự không còn đường khác. Chỉ cần có thể cứu Lý Dự, ta làm gì cũng được.

Có điều ta đã nghĩ mình quan trọng quá. Ta quỳ trước cổng Thẩm phủ suốt một ngày, chẳng ai ra nhìn, đến cả gia nhân ra vào cũng khẽ xì xào: "Dù là một con ch. ó quỳ trước cổng cũng còn có người ra xem."

Nhưng tính ta vốn cứng đầu, một ngày không ai quan tâm ta quỳ một ngày, một tháng không ai quan tâm ta quỳ một tháng. Ta nghĩ, Thẩm gia chắc không thể để ngoại tôn nữ c.h.ế. t khát c.h.ế. t đói trước cửa.

Không biết đã qua bao lâu, đầu óc ta mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng thấy cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra. Từ trong bước ra một bà lão vận trang phục sang trọng.

Đó chính là ngoại tổ mẫu của ta.

36.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!