29.
A Bố kể ta nghe, mấy hôm trước Lý Dự từng nhận được một bức thư nặc danh tố cáo, nói rằng sẽ có người nhân dịp săn b.ắ. n Thượng Tỵ mà ám hại hắn. Lý Dự khi ấy chẳng mấy bận tâm, nhưng giờ nghĩ lại, cẩn thận vẫn hơn.
Ta đã tìm rất lâu trong rừng mà không thấy bóng dáng Lý Dự. Người mà sốt ruột thì không tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung, ta lo nếu hắn c.h.ế. t rồi thì biết làm sao, lại sợ nếu không c.h.ế. t nhưng mất tay cụt chân thì phải làm sao.
Ánh trăng chẳng biết tự lúc nào đã leo lên tận ngọn cây, trong rừng vang lên tiếng sói tru. Ta bỗng dưng bắt được manh mối.
Sách có nói: sói là loài sống bầy đàn. Nếu Lý Dự thật sự mất tích vì đuổi theo một con sói, vậy hắn chắc chắn đã đi về hướng có tiếng sói hú.
Lúc đó, ta dường như quên cả sợ hãi, chỉ biết thúc ngựa không ngừng nghỉ lần theo tiếng sói, không dám chậm trễ một khắc.
Cuối cùng, ta tìm thấy Lý Dự trong một cái hố bẫy sâu năm sáu thước. Hắn nằm ngửa dưới đó, mặc ta gọi tên thế nào cũng không có phản ứng.
Ta cứ tưởng hắn đã c.h.ế. t thật, chẳng kịp suy nghĩ gì liền nhảy xuống hố, ôm lấy hắn òa khóc.
"Khụ… khụ…"
Lý Dự trong lòng bỗng dưng tỉnh lại, làm ta sợ đến thót người, lắp bắp hỏi:
"Ngươi… ngươi chưa chết?"
"Ngươi mà ôm thêm chút nữa thì ta c.h.ế. t thật đấy."
Nghe vậy, ta vội vàng buông hắn ra. Lý Dự gắng sức chống tay ngồi dậy, sắc môi trắng bệch, khuôn mặt đầy mệt mỏi, cố gượng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Ngươi bị thương à?" Ta vội mượn ánh trăng quan sát khắp người hắn, mới phát hiện trên bắp chân phải của hắn cắm một mũi tên, m.á. u thịt be bét.
Nước mắt ta bất giác rơi lã chã. Ta cũng chẳng rõ mình vì sao lại khóc, chỉ biết cúi đầu lau mặt, nhưng càng lau lại càng nhiều.
"Đừng khóc nữa… hay là…" Hắn bỗng nói, "ngươi hát một bài cho ta nghe đi."
Ta ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn giải thích: "Lát nữa phải rút tên, đau lắm. Ngươi hát một khúc, biết đâu ta sẽ bớt đau hơn một chút."
"Nhưng mà… ta không biết hát." Ta từ nhỏ đã mất mẹ, chưa từng có ai dạy ta hát ca bao giờ.
Ta nói: "Hay để ta kể chuyện cười cho ngươi nghe vậy."
Chưa đợi hắn gật đầu, ta đã tự nói luôn:
"Ngày xưa có một học trò, phu tử bắt hắn thuộc lòng Khổng Mạnh, nhưng hắn học mãi không thuộc. Về nhà bị cha biết chuyện, liền lôi ra đánh. Học trò bỗng nhớ lời phu tử dạy: phải biết quan tâm đến cha mẹ. Thế là vừa bị đánh, hắn vừa hỏi: "Cha đ.á.n. h thế, chẳng lẽ chưa ăn cơm à?"
"
Lý Dự nghe xong mặt vẫn tỉnh bơ. Ta dè dặt hỏi:
"Không buồn cười à? Vậy để ta kể chuyện khác…"
"Thôi thôi," hắn thở dài, "ngươi mà còn kể thêm mấy chuyện nữa, đêm nay chúng ta sẽ cười c.h.ế. t cóng ở đây mất."
30.
"Vậy ngươi…"
"Đừng cử động."
Hắn bất ngờ đưa tay chạm vào tóc ta. Ta không biết hắn định làm gì, theo phản xạ nín thở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!