Một buổi chiều nọ, khi ta đang ngồi mơ màng ngoài sân, vừa buồn ngủ vừa học mấy đường thêu thùa linh tinh do đại tỷ dạy, thì nha hoàn Thải Bình hớt hải chạy đến bảo:
"Tiểu thư! Cửa sau có hai công tử đến tìm, còn nói muốn trả lại một món đồ cho người!"
Ta lập tức quẳng kim chỉ, chạy thẳng ra cửa sau, vừa nhìn thấy Lý Dự và cửu hoàng tử, ta vui đến suýt kêu to.
Lý Dự đích thân vào phủ để trả lại cho ta cây thương tua đỏ. Để cảm tạ, ta liền đưa bọn họ đến trang lâu ngon nhất kinh thành, nơi mà trong cung cũng không được ăn.
Lúc sắp rời đi, cửu hoàng tử ra hiệu gì đó với ta, ta không hiểu, Lý Dự cười giải thích:
"Đệ ấy muốn mời ngươi vào cung chơi nhiều hơn."
Cửu hoàng tử gật đầu, tháo thẻ bài bên hông, nhét vào tay ta.
Hồi ấy ta ngây ngô nghĩ, chắc cửu hoàng tử thật sự quý ta, nên mới muốn ta chơi cùng. Về sau nghĩ lại, có lẽ cũng là chủ ý của Lý Dự.
Dù ta chẳng được phụ thân thương yêu, nhưng dù sao cũng là đích nữ phủ thừa tướng, nữ nhi độc nhất của một danh tướng. Hắn nắm được ta trong tay, tương lai tranh đoạt ngôi vị thái tử tất có lợi không ít.
Hắn… thật là giỏi tính toán.
Về sau, trong những ngày tháng cùng hắn tiếp xúc, ta nhìn thấy thiếu niên khéo che giấu ấy từng bước từng bước xé bỏ lớp vỏ ngụy trang, để lộ ra hàm răng đầy tham vọng, trở thành một người mà ta không còn nhận ra.
25.
Trong những tháng ngày lăn lộn trong hoàng cung, Lý Dự dạy ta vài chiêu quyền cước. Ta ôm mộng, chờ đến khi mình cập kê sẽ trốn khỏi nhà, nhập ngũ.
Ta đã dò la kỹ rồi, mẫu thân ta xuất thân từ Bắc doanh, binh sĩ ở đó đều biết bà. Vậy thì ta sẽ đến Nam doanh, nơi binh lính đa phần vóc dáng nhỏ hơn, ta trà trộn vào cũng dễ hơn chút.
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến cố.
Chuyện giữa đại tỷ và nhị hoàng tử cuối cùng cũng bị phụ thân phát hiện. Ông nổi trận lôi đình, giam lỏng đại tỷ trong phủ, ngay cả ta cũng bị liên lụy, không được bước ra ngoài nửa bước.
Sau đó, Lý Dự gửi thư đến báo rằng nhị hoàng tử đã quỳ ngoài điện ba ngày ba đêm xin hoàng thượng ban hôn, nhưng hoàng thượng không đồng ý, đến mức nhị hoàng tử ngã bệnh.
Ta không dám nói chuyện ấy cho đại tỷ biết. Nhưng thiên hạ làm gì có bức tường nào mà gió không lọt, đại tỷ vẫn biết được từ người khác, rồi rồ dại mà làm ra chuyện giữa đêm gõ cửa cung.
Cửa cung quả thực đã mở, nhưng cuối cùng hai người vẫn không thể gặp nhau. Cung nhân truyền ra một tin ngắn ngủi, nhị hoàng tử đã băng hà vì bệnh.
Đại tỷ không tin, định xông vào hoàng cung thì bị chặn lại. Cung nhân chỉ giao cho đại tỷ một vật: một miếng ngọc bội nhuốm máu.
Mãi về sau, khi ta vào Đông Cung mới biết rõ, nhị hoàng tử không phải c.h.ế. t vì bệnh. Trong cung đã từng có một vị hoàng tử trốn đi khiến triều đình muối mặt, tuyệt đối không thể để xuất hiện một kẻ thứ hai.
Đêm đó, khi đại tỷ gõ cửa cung, hoàng thượng nổi giận, trách mẫu phi của nhị hoàng tử không biết dạy con, muốn xử tử bà.
Vì muốn bảo vệ mẫu phi, nhị hoàng tử đã liều mình chắn kiếm cho bà.
Đại tỷ ôm ngọc bội mà khóc đến không thành tiếng.
Phụ thân lập tức cởi mũ quan, quỳ ngoài điện Kim Loan suốt đêm xin tội.
Đó là đêm kỳ lạ nhất trong đời ta, như thể trời đất đảo điên, trắng đen đảo lộn. Đến tận bây giờ nhớ lại, ta vẫn cảm thấy như mình đã bước vào một giấc mộng không có ngày tỉnh.
Về sau, phụ thân bị cách chức thừa tướng, giáng chức đày đến đất Thục. Ta theo ông nam tiến, còn đại tỷ thì không chịu rời đi, cuối cùng lại lén chạy đến Thiên Hoa Tự làm ni cô vào đúng ngày nhị hoàng tử nhập quan.
Ta phải rất khó khăn mới tìm được đại tỷ, cố gắng khuyên đại tỷ hồi phủ. Nhưng đại tỷ lại nhìn ta mà hỏi:
"Chiêu nhi, muội có biết từ nhỏ đến lớn ta đã ghen tị với muội như thế nào không? Rõ ràng đều là con của một người cha, tại sao muội lại được là chính mình, còn ta chỉ là tiểu thư phủ thừa tướng, là món hàng để vương tôn công tử lựa chọn! Ngay cả yêu ai, ta cũng chẳng được quyền!"
Đại tỷ không phải là ta, nên không biết ta cũng từng ghen tị với tỷ, vì tỷ có được tình yêu của cha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!