Ta gả cho thanh mai trúc mã, nhưng người trong lòng hắn lại không phải ta.
Ngươi cho rằng đây là khởi đầu của câu chuyện, nhưng thật ra… đó mới chính là hồi kết.
1.
Khi Ngọc Châu cô cô bưng chén rượu độc bước vào, ta đã biết, đây chính là hồi kết của Thái tử phi bị ghét bỏ.
Ngọc Châu cô cô nói:
"Người cũng đừng oán trách Hoàng hậu nương nương. Người và Thái tử đã giằng co suốt ba năm, rốt cuộc cũng phải phân ra thắng bại chứ."
Ta hỏi:
"Vậy cô cô cho rằng, ta là kẻ thua? Hay là người thắng?"
Bà ta đưa chén rượu đến trước mặt ta, mỉm cười:
"Người uống xong, chính là thắng."
Ta cầm lấy, chỉ thấy thứ rượu này chẳng khác gì rượu thường, trong suốt đến mức có thể soi thấu tận đáy ly.
Bỗng nhiên, ta nhớ lại lần cuối cùng uống rượu là vào dịp Thượng Nguyên năm ấy, khi Lý Dự lần đầu ở lại đêm tại Thừa Hương điện. Vậy mà thoáng chốc, đã bao năm ta không hề chạm đến một giọt nào.
Nghĩ kỹ lại mới nhận ra, tuy ta luôn giận hắn, nhưng những điều hắn ghét, ta lại chẳng bao giờ làm.
"Ít nhất cũng phải làm một chuyện không theo ý hắn." Ta lẩm bẩm.
Ngày thành thân, Lý Dự từng nói với ta: sự báo thù lớn nhất của hắn chính là bắt ta sống thật lâu, để tận mắt nhìn hắn thê thiếp đầy nhà, con cháu đầy đàn, nhìn hắn ngồi trên ngai vàng, trở thành kẻ tôn quý nhất triều Lý.
Ngọc Châu cô cô nói đúng, chỉ cần uống chén này, ta liền thắng. Từ nay ta không còn phải nhìn hắn để đám oanh oanh yến yến chen chúc hậu cung nữa. Chỉ riêng một Từ lương đệ thôi cũng đủ khiến ta đau đầu nhức óc rồi.
Hắn muốn ta sống tốt, ta liền cố tình không sống nữa.
Ta nâng chén, uống cạn, đặt xuống, ngẩng đầu nói với Ngọc Châu cô cô:
"Ta biết, cô cô không chỉ là người của Hoàng hậu, mà còn là người của Từ lương đệ. Vậy thì nhắn với Từ Phương Đình giúp ta: ta chết, là vì ta muốn thắng Lý Dự, chứ không phải vì cái tội danh mưu hại long tự mà nàng ta vu cho ta. Ta biết, nàng giả vờ mang thai."
Ngọc Châu cô cô kinh hãi đến mức khay trên tay rơi xuống đất vỡ tan.
Ta quay lưng, không nhìn bà ta nữa. Cơn đau nhói đã từ n.g.ự. c lan ra khắp thân thể, như hàng trăm con rắn đang bò lổm ngổm trong huyết mạch. Ta gắng gượng ngồi xuống trước bàn trang điểm, vẽ lại chân mày, điểm son lên môi, vẫn như thường lệ.
Thái tử phi của triều Lý, đã c.h.ế. t thì cũng phải c.h.ế. t trong vẻ mỹ lệ.
Xong xuôi, ta gắng chút hơi tàn, nằm xuống giường. Mắt mở to nhìn màn gấm trên cao khẽ lay động theo gió, trước mắt lại hiện về những tháng năm cùng Lý Dự.
Ta quen hắn từ năm tám tuổi.
Mười lăm tuổi, lễ Thượng Tỵ, ta cứu hắn một mạng.
Mười sáu tuổi, ta từng muốn đưa hắn thoát khỏi cung, cùng ta đi xa.
Nhưng mười bảy tuổi, chính hắn ép ta bước vào Đông cung.
Nay mười chín tuổi, ta đã tận.
Ta và hắn, đều không phải kẻ dễ dàng cúi đầu nhận thua. Nhưng lần này, cuối cùng ta cũng thắng được hắn một ván. Thật đáng để vui mừng.
Đến giây phút cuối cùng, ta chợt nghĩ, hình như ta chưa để lại cho hắn một lời nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!