Chương 9: (Vô Đề)

Joo Seung

-hyuk đưa tôi vào xe cậu ấy và khởi động xe mà không nói một lời.

Tôi muốn hỏi cậu ấy đang đi đâu. Nhưng giữa luồng mana đen kịt bao quanh Joo Seung

-hyuk và luồng sát khí lạnh lẽo như muốn g**t ch*t tôi bất cứ lúc nào, tôi không thể nói gì.

Một chiếc xe sang trọng chạy vào một ngôi nhà riêng.

Đó là một ngôi nhà lớn với thiết kế hiện đại và tinh tế với tông màu xám đậm chủ đạo, nhưng lại có bầu không khí u ám khó hiểu.

Tôi có thể cảm nhận theo bản năng đây là nơi nào.

Một không gian nơi Kim Jun, nhân vật chính của không chỉ là một cuốn tiểu thuyết 19+ đơn giản, mà là một cuốn tiểu thuyết cực tàn bạo, cấp độ cao và đồi trụy.

Thông tin về tiểu thuyết có cảnh báo rằng, "Tiểu thuyết này có chứa các yếu tố về mối quan hệ cưỡng ép, sự giam cầm, điều giáo, SM và dùng công cụ. Xin hãy cẩn thận cân nhắc trước khi đọc."

Phần đánh giá đầy những bình luận mang tính không biết khen ngợi hay xúc phạm, chẳng hạn như, "Thật là một thảm họa dễ chịu." Đây thực sự là một tiểu thuyết kinh dị.

Đã là không công bằng khi ở trong một cuốn tiểu thuyết giống như thảm họa này, giờ đây còn lại bị ném vào cái thùng rác đó.

Có thể đối với nhân vật chính thì nơi này khá "dễ chịu", nhưng đối với tôi, nó giống như địa ngục.

Nước mắt rơi xuống. Môi Joo Seung

-hyuk hé mở, và tiếng nước vòi sen dừng lại.

Cậu ta đưa ngón tay cái lướt qua mắt tôi.

"Sao anh lại khóc?"

"……."

"Anh có buồn vì không được nắm tay người khác không?"

Mỗi lời nói đều lạnh lẽo.

Tôi cố gắng kìm nén nước mắt vì cảm thấy điều gì đó giống như bản gốc sẽ thực sự xảy ra, nhưng càng cố kìm nén, cảm xúc của tôi càng dâng trào.

"Sao anh lại khóc? Chết tiệt! Đừng bắt tôi phải nhắc lại một câu đến hai lần!"

Cậu ta ghét thấy tôi khóc, hay cậu ta tức giận vì cậu hỏi tôi cùng một câu hỏi hai lần?

Dù sao thì, tôi không nên chống lại ý muốn của Joo Seung

-hyuk.

"Anh ghét em à? Có phải vì anh không thích em hôn anh không?"

"Không, không phải vậy, áo…."

"Áo thì sao?"

"Tôi mượn nó từ hội. Nếu cậu xé hết cúc áo như thế, tôi phải bồi thường…"

Dù sao thì cũng không thể thành thật được. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào những chiếc nút trên sàn và lẩm bẩm những điều vô nghĩa.

"…Chuyện đó có đáng khóc không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!