Chương 8: Nhẫn

Thời điểm Chúc Minh về đến nhà, sắc trời đã xẩm tối.

Anh vừa mới điều khiển xe lăn vào cửa, Chúc Doanh Doanh ngồi xem TV trên sô pha đã quay phắt đầu lại.

Chú thỏ tinh thần thể đang nằm trên sô pha của bà cũng đồng bộ quay đầu theo, một người một thỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Chúc Minh.

Chúc Minh: "… Không ngủ trưa ạ?"

"Không buồn ngủ lắm. Đừng quên lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh để ngoài cửa của con đấy."

Chúc Doanh Doanh quét mắt từ Chúc Minh đến xe lăn một lượt, lần nữa chuyển mắt về bộ phim truyền hình, giọng điệu như không có gì xảy ra: "Hôm nay không livestream à? Hiếm khi thấy con ra ngoài vào ban ngày lâu như vậy."

"Hai ngày nay con nghỉ không livestream, ra ngoài với vài người bạn để thư giãn. Chẳng phải lúc nào dì cũng muốn con ra ngoài nhiều hơn sao?"

Chúc Doanh Doanh "Ừ" một tiếng.

Vài giây sau, bà làm như vô tình hỏi đến: "Nhân tiện, vài người bạn nào thế? Dì có quen không?"

Cắn câu rồi.

Chúc Minh giả vờ như đang hồi tưởng: "Là Chu Chúc, còn có một người bạn đã giúp con trong buổi tiệc lần trước."

Chúc Doanh Doanh "À" một tiếng, hai mắt vẫn chăm chú nhìn TV như cũ, thản nhiên hỏi: "Là người đã bế con vào phòng nghỉ vào hôm tiệc sinh nhật của dì ấy hả?"

"Dạ, là cậu ấy." Chúc Minh điều khiển xe lăn đến cạnh sô pha, khui bưu phẩm, "Một người khá tốt bụng."

Chúc Doanh Doanh không cử động, nhưng khóe mắt Chúc Minh liếc nhìn qua, lỗ tai của chú thỏ tinh thần thể của bà đã "vút" dựng thẳng lên.

Trên mặt Chúc Doanh Doanh vẫn giả vờ giữ vẻ tựa gió thoảng mây bay: "Ồ, nếu như dì nhớ không lầm, là đứa cháu nhỏ của người đại diện khu sáu? Cơ mà sao dì nhớ là, người dì đã sắp xếp cho con đi xem mắt cùng chính là…"

"Dạ, người khu sáu khá chú trọng lễ nghi."

Chúc Minh mặt không đỏ tim, không đập loạn bắt đầu bịa kịch bản, "Thật ra hôm đó chị gái cậu ấy bận việc nên không đến được, cậu ấy thay mặt đến xin lỗi. Tụi con trò chuyện một lúc, khá hợp nhau."

Ánh sáng từ TV hắt lên sườn mặt Chúc Doanh Doanh: "Nghe có vẻ như hai đứa rất thân?"

Chúc Minh: "Vâng, nhưng hôm nay cậu ấy… Thôi, để kể sau. Mệt cả ngày rồi, con đi nghỉ đây."

Chúc Minh ngáp một cái, ôm bưu phẩm, làm ra vẻ định điều khiển xe lăn về phòng ngủ.

Quả nhiên, Chúc Minh vừa mới dứt câu, cuối cùng Chúc Doanh Doanh cũng diễn không nổi nữa, gấp đến độ bật dậy khỏi sô pha, cả người lẫn thỏ nhảy phắt dậy: "Không được, nhóc con mau nói cho hết coi. Hôm nay hai đứa thế nào?"

Chúc Minh đưa lưng về phía bà, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Được Chúc Doanh Doanh nuôi từ nhỏ đến lớn, Chúc Minh hiểu quá rõ tâm tư bà tinh tế nhường nào.

Nếu bây giờ Chúc Minh nói "Con và Tịch Tiện Thanh yêu từ cái nhìn đầu tiên, đã quyết định tiến tới hôn nhân", Chúc Doanh Doanh không phải đồ ngốc, dĩ nhiên sẽ nghi ngờ chuyện có trá.

Nhưng nếu giờ anh làm ra vẻ che che giấu giấu, thì Chúc Doanh Doanh sẽ tự mình đoán mò có phải giữa hai người họ thật sự có gì đó hay không.

Khơi ra được sự tò mò, đoạn diễn tiếp theo sẽ dễ dẫn dắt hơn.

Vì thế Chúc Minh tiếp tục giả ngu: "Dạ? Có gì đâu ạ? Không phải con vừa nói với dì rồi sao, chỉ là bạn khá thân thôi."

"Con còn định giấu dì nữa?"

Chúc Doanh Doanh không giả vờ được nữa, gấp đến mức chặn ngay trước mặt Chúc Minh, "Hôm sinh nhật dì, nhóc đó bế con ra ngoài sảnh tiệc, con còn thì thầm bên tai nó, dáng vẻ hai đứa thân thiết đến mức đó… Sao có thể chỉ là bạn?"

Chúc Minh đúng lúc bày ra biểu cảm "Á sao lại bị nhiều người phát hiện ra thế".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!