Chương 7: Cậu yêu thầm tôi

Cuộc đối thoại đột ngột ngưng bặt. Bởi vì ngay cái chớp mắt kế tiếp, bên ngoài phòng riêng truyền đến tiếng gõ cửa, là nhân viên phục vụ hỏi có thể dọn món lên được chưa.

Chúc Minh nhìn Tịch Tiện Thanh hơi nghiêng đầu đi, giây tiếp theo, chiếc đuôi của chim công to lớn nhẹ run lên trước mắt mọi người, sau đó bên viền dần trở nên mờ ảo, tan biến vào hư vô.

——Tịch Tiện Thanh chủ động thu tinh thần thể về.

Cậu trầm giọng nói vọng ra ngoài: "Vào đi."

Cửa phòng riêng mở ra, nhân viên phục vụ bê món ăn nóng hôi hổi vào phòng, tỉ mỉ giới thiệu các món ăn cũng như cách dùng các loại nước chấm đi kèm.

Hơi nóng của thức ăn bay lan tỏa khắp không trung, Chúc Minh nhìn chằm chằm mặt Tịch Tiện Thanh.

Tịch Tiện Thanh không nói gì.

"Tôi nghĩ hiện tại, hẳn Tiểu Chúc cũng đã hiểu đại khái tình trạng bên phía chúng tôi."

Diệp Lộ thở dài, cười nói: "Còn trước hết, chúng ta vẫn nên tập trung thưởng thức món ngon đã."

Sau khi món ăn được dọn lên sẽ có nhân viên phục vụ thường xuyên ra vào phòng riêng, vì thế bọn họ ăn ý không tiếp tục nói về chủ đề tinh thần thể nữa.

Diệp Lộ là người sõi đời, thỉnh thoảng trò chuyện với Chu Chúc và Chúc Minh về vài sự khác biệt văn hóa giữa khu bảy và khu sáu, khung cảnh khá hài hòa, không quá gượng gạo hay khó xử.

Nhưng bữa ăn này vẫn có đôi chút không được trọn vị, cứ mỗi lần Chu Chúc ăn hai miếng là sẽ không nhịn được liếc nhìn Tịch Tiện Thanh ngồi đối diện.

Chúc Minh cũng đôi lúc nhìn lướt qua người bên cạnh.

Khác với trạng thái không dính khói lửa nhân gian vào lần đầu tiên gặp mặt, không biết là vì đói thật, hay vì chịu buông bỏ sự kiêu căng và cảnh giác, rốt cuộc hôm nay Tịch Tiện Thanh đã chịu cầm đũa.

So với Chu Chúc và Chúc Minh dùng tay bốc đùi gà ăn thả ga thì lễ nghi và giáo dưỡng của người này ở một đẳng cấp khác——Khăn ăn được gấp gọn đặt trên đùi, thịt gà lọc xương, dùng đũa cẩn thận xé nhỏ thành những miếng dễ ăn, im lặng thưởng thức một cách tao nhã.

Sau khi ăn xong, Chúc Minh cất kỹ bản thỏa thuận, bảo ký tên xong sẽ gửi cho Diệp Lộ.

Diệp Lộ nói: "Thường ngày Tiểu Chúc bận bịu với công việc livestream, xin cứ yên tâm giao chuyện lễ cưới cho chúng tôi. Khu sáu có rất nhiều nhà thiết kế địa điểm tổ chức chuyên nghiệp, đến lúc đó sẽ báo với cậu."

Chúc Minh lắc đầu: "Không cần phiền phức như vậy, đi đăng ký kết hôn là được, còn lại giản lược hết đi. Nhưng tôi còn có một yêu cầu nữa."

"Tịch Tiện Thanh." Anh nhìn về phía Tịch Tiện Thanh: "Không biết có thể nói chuyện riêng với cậu một lát không?"

Kể từ lần đầu anh gặp Tịch Tiện Thanh tới nay, xưng hô của Chú Minh dành cho Tịch Tiện Thanh chỉ có hai kiểu: "Ngài Tịch" lịch sự khách sáo hay  "ngài Tiểu Tịch" xen chút trêu chọc.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi tên đầy đủ của Tịch Tiện Thanh, ba chữ gọn gàng, dứt khoát. Diệp Lộ sững ra, Tịch Tiện Thanh vốn đang đứng yên trước cửa, nghe bảo vậy cũng nhìn qua đây.

Chúc Minh không nói thêm gì, chỉ đẩy xe lăn đi, dẫn đường di chuyển đến một góc vắng vẻ của nhà hàng.

Tịch Tiện Thanh theo sau cách anh hai bước, lên tiếng: "Nếu anh muốn bổ sung điều khoản gì, có thể bàn trực tiếp với dì Diệp."

"Đúng là cách xử sự lẫn IQ

-EQ của dì Diệp khiến người ta rất thoải mái." Chúc Minh nói, "Nếu lần đầu tiên hai ta xem mắt có bà ấy đi theo, biết đâu lúc đó tôi đã đồng ý với thỏa thuận cậu đưa ra liền rồi."

"Thế nhưng," Anh nâng mắt lên, nhìn vào hai mắt Tịch Tiện Thanh, cười khẽ, "Người sắp kết hôn với tôi là cậu, người tôi phải chữa trị cũng là cậu, không phải sao?"

Cơ thể Tịch Tiện Thanh cứng đờ trong sự im lặng.

"Cho dù bề ngoài đây là một cuộc hôn nhân giả dối thì sau này chúng ta vẫn sẽ phải sống cùng nhau. Có đôi khi, người ngoài không thể can thiệp vào cuộc sống của chúng ta."

Chúc Minh điều khiển xe lăn dừng lại bên cửa sổ: "Vậy nên bây giờ, tôi muốn nghe những lời thật lòng của cậu khi không có ai tô vẽ hộ."

"Cậu có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?" Anh cong mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!