Chương 6: Không xòe được

Thứ tư, buổi sáng, Tịch Tiện Thanh đang vẽ bản thiết kế.

Thực ra kỹ thuật vẽ bằng hologram có hiệu suất cao hơn nhiều so với vẽ bản thiết kế trang sức truyền thống, nhưng những năm gần đây, Tịch Tiện Thanh vẫn luôn duy trì thói quen vẽ tay.

Giấy bìa cứng, bút phác thảo, từ việc phác họa mặt cắt cho đến cách mô tả kim loại, từng nét vẽ đều là sự kết hợp hài hòa giữa kỹ thuật và sự khéo léo. Đấy là sự tôn trọng đối với khách hàng, cũng là lời nhắc nhở bản thân đừng bao giờ quên mất trái tim thuở ban đầu.

Diệp Lộ gõ cửa, bước vào phòng: "Tiện Thanh, về chiếc vòng cổ dự tiệc mà Từ phu nhân đặt làm, lão Lý đã cung cấp một vài loại đá chính."

Tịch Tiện Thanh nghe vậy thì ngước mắt lên, nhìn đá quý trên chiếc khay nhung trên tay Diệp Lộ, lại quay sang tiếp tục tập trung vào bản vẽ.

Diệp Lộ hiểu tính cậu, giải thích: "Nghe nói sản lượng khai thác của mỏ phía nam không được tốt lắm, đây đã là lô có tỷ lệ tốt nhất rồi. Nếu lại từ chối thì ít nhất phải đưa ra được lý do."

Tịch Tiện Thanh nhanh chóng đưa ra lý do: "Xấu."

"…" Diệp Lộ ngập ngừng muốn nói, "Thực ra nhìn kỹ thì, màu đỏ huyết dương này trông khá trong, không bị nứt nhiều lắm, có muốn giữ lại trước làm đồ dự bị không?"

Tịch Tiện Thanh: "Nhỏ."

Diệp Lộ: "…"

Tịch Tiện Thanh nói: "Độ phản chiếu bình thường, độ tinh khiết thấp, điều quan trọng nhất là xưa nay Từ phu nhân thích những chiếc đầm lễ phục có tà váy rộng, bồng bềnh, nếu đá chính của vòng cổ không đủ lớn thì sẽ không áp được khí thế của chiếc đầm."

Diệp Lộ cảm thán: "Nếu là Từ phu nhân thì đúng là mấy viên đá này không đủ lớn… Lỗi dì chưa cân nhắc kỹ. Vậy để dì đi trả lời bọn họ."

Tay cầm bút của Tịch Tiện Thanh vẫn vững vàng: "Bên chú Lý đang trữ rất nhiều hàng, chỉ là không nỡ lấy ra thôi. Nói với chú ấy, nếu đây là tất cả thành ý thì sang năm con sẽ xem xét việc hợp tác với nhà cung cấp đá thô khác."

Diệp Lộ nhỏ giọng đồng ý: "Được. Xe đã chuẩn bị xong, dì cũng đã thay con chọn vài bộ quần áo. Chuyện hôm nay khá quan trọng, con đến chọn trước đi."

Tịch Tiện Thanh hơi nâng cổ tay lên, dùng nét bút mỏng vẽ ra đường viền cuối cùng của mặt bên viên đá quý.

Cậu ngẩng đầu nhìn những bộ quần áo đã được Diệp Lộ chọn trên giá áo, mày nhăn lại: "Tại sao toàn là màu nhạt?"

"Thứ lỗi cho dì vì đã tự đưa ra quyết định. Màu sáng dễ gây thiện cảm, xác suất đàm phán sẽ cao hơn một chút." Diệp Lộ nho nhã lễ độ nói, "Hơn nữa hy vọng con sẽ để dì đi theo, tham gia vào buổi gặp mặt giữa con với ngài Chúc lần này."

Tịch Tiện Thanh: "…"

Diệp Lộ: "Tiện Thanh, lần này không thể phá hỏng nữa."

"Con không phá." Mặt Tịch Tiện Thanh vô cảm, "Vào lần đầu tiên gặp mặt, con đã nói rõ với anh ta về yêu cầu và thù lao có thể trả, là anh ta cho rằng điều kiện không như ý muốn, từ chối con."

Diệp Lộ hiểu quá rõ tính cậu: "Chưa chắc lúc đó người ta từ chối con là vì không đủ điều kiện. Dì hỏi con, ngày đó khi đi xem mắt con có dẫn theo vệ sĩ không?"

Tịch Tiện Thanh: "Hôm đó vừa mới tham dự buổi đấu giá xong, đương nhiên là có vệ sĩ đi cùng."

Diệp Lộ thở dài: "Có phải người ta mời con ăn tối, con cũng từ chối thẳng thừng luôn không?"

Vẻ mặt Tịch Tiện Thanh bình tĩnh: "Dì Diệp, dì biết mà, con không thích ăn đồ ăn bên ngoài."

Diệp Lộ nhẹ nhàng thở hắt: "Nếu không phải hôm trước ngài Chúc chủ động đổi ý thì giờ chúng ta đang sứt đầu mẻ trán vì tìm kiếm vị bác sĩ thứ mười lăm của khu bảy, xin họ đến trị bệnh cho con."

Bàn tay đang chấm màu của Tịch Tiện Thanh khựng lại.

"Trước hết, người khu bảy trưởng thành trong hoàn cảnh khác chúng ta, họ cần một quá trình để thấu hiểu và nhường nhịn lẫn nhau."

Diệp Lộ nói, "Cho nên chúng ta cần phải chân thành một chút——"

"Anh ta gọi đá quý là silic dioxide." Tịch Tiện Thanh nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Lộ.

Diệp Lộ: "Chuyện này thì…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!