Mặc dù bọn họ chỉ mới hôn nhau ba lần, nhưng Chúc Minh đã ghi chép lại tỉ mỉ về mỗi nụ hôn, bao gồm cả địa điểm, thời gian và chi tiết sự khác biệt trong từng lần xòe đuôi của Nước Rửa Chén.
Mục đích là để khi lần kế tiếp xuất hiện điều bất thường thì sẽ có đủ manh mối phân tích.
Mà đúng là anh đã phát hiện ra một quy luật rất nhỏ.
Đó là tăng theo số lần hôn, dường như tốc độ và hiệu suất xòe đuôi của Nước Rửa Chén sẽ càng ngày càng yếu đi.
Ví dụ như nụ hôn đầu tiên trời xui đất khiến ở bữa tiệc kia, dù cho đã đến tận buổi chiều ngày kế tiếp vẫn không giảm hiệu quả, khiến Nước Rửa Chén xòe đuôi trong vườn vô cùng mượt mà.
Mà lần thứ hai sau khi thoát khỏi game, quá trình xòe đuôi của Nước Rửa Chén có hiện tượng uể oải nửa chừng, không mượt như lần đầu tiên.
Lần thứ ba ở vườn bách thú, tuy đã diễn ra khá suôn sẻ, nhưng giờ ngẫm lại, lúc đó Chúc Minh giật mình đã cắn Tịch Tiện Thanh một cái, xét về mức độ kích thích giác quan thì thật ra còn mãnh liệt hơn hai lần trước nhiều.
Vì vậy, Chúc Minh đã đưa ra suy đoán về tình trạng kháng thuốc.
"Nói một cách đơn giản là," Chúc Minh chỉ vào chim công xanh đang ủ rũ cuộn thành một cục trong bồn tắm, "Có lẽ bây giờ nó không còn thỏa mãn với sự kích thích si. nh lý chỉ bằng việc môi chạm môi bình thường nữa."
Lông mày của Tịch Tiện Thanh giật giật: "Vậy phải làm sao?"
"Tăng liều lượng thuốc, hoặc đổi một loại thuốc khác."
Chúc Minh nói: "Xét đến tình huống khẩn cấp của cậu hiện tại, nghiên cứu chế tạo thuốc mới là không thực tế, trước hết thì tôi khuyến nghị vế trước."
Những nụ hôn trước đó của bọn họ chỉ môi kề môi cực kỳ đơn giản, câu tăng liều lượng này có nghĩa là gì, đương nhiên Tịch Tiện Thanh cũng chẳng phải đồ ngu.
Trông Tịch Tiện Thanh như bình tĩnh mà im lặng một lát: "Vậy… nghe theo anh đi."
Chúc Minh khẽ than, vươn tay khảy nhẹ sợi tóc trước trán của Tịch Tiện Thanh, dịu giọng nói: "Thuốc ở ngay đây, cậu muốn uống bao nhiêu thì cứ tự mình lấy."
Tịch Tiện Thanh hơi nheo mắt lại——Thật ra cậu khá hưởng thụ động tác vuốt tóc mình của Chúc Minh.
Song sau khi nghe hết câu, cậu kịp thời kiềm chế biểu cảm, kiêu ngạo liếc nhìn Chúc Minh: "Sao tôi biết tăng liều lượng bao nhiêu là vừa?"
"Cậu không biết, nhưng tôi biết."
"Anh là bác sĩ cơ mà."
Nói trắng ra là, ai cũng không muốn hành động trước. Bởi vì thâm tâm bọn họ đều hiểu rõ, chuyện sắp phải làm tiếp theo có phần vượt quá giới hạn.
Chúc Minh như vô cùng bất lực mà thở dài, anh biết thời gian không còn nhiều, vì thế cũng không do dự thêm nữa, giơ tay túm lấy cà vạt trước ngực Tịch Tiện Thanh, che lấp miệng cậu lần nữa.
Anh nhấc đầu lưỡi mềm mại, ướt át của mình lên, khẽ chạm vào làn môi Tịch Tiện Thanh như chuồn chuồn lướt nước.
Thân thể Tịch Tiện Thanh đột ngột run lên, biểu cảm trên mặt không có dao động quá lớn, sau một lúc lâu lại hơi hé mở khớp hàm, tựa như đang nghênh đón hành động kế tiếp của Chúc Minh.
Thế nhưng, hành động kế tiếp của Chúc Minh chính là không có hành động nào——Anh dừng lại, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, nhỏ giọng nói: "Cứ như vậy, tăng liều lượng từng chút một, đã học được chưa?"
Giống như anh đang cầm thuốc, mớm đến bên miệng Tịch Tiện Thanh, vừa mới thấm ướt bờ môi lại đột nhiên rút muỗng ra, đặt vào tay Tịch Tiện Thanh, bảo cậu tự uống đi.
Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Khoảng cách giữa hai người cận kề, Chúc Minh cong mắt, vô tội nghiêng đầu: "Ngài Tiểu Tịch, người muốn xòe đuôi là cậu, chung quy cũng không thể lần nào cũng để tôi tận tay đút——"
Nửa câu sau không có cơ hội để nói xong, vì vị bệnh nhân tính tình không tốt lắm này đã chủ động cúi người xuống uống thuốc.
Ban đầu, dưới đáy mắt Chúc Minh còn hàm chứa ý cười ranh mãnh như thể kế hoạch đã thành công, nhưng khoảnh khắc khi cằm bị bị ép nâng lên, hàm răng bị chiếc lưỡi của người này thô bạo cạy mở ra, anh không cười nổi nữa.
Đây là phục thù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!