Chương 5: Đừng quá đáng

"Để trao đổi, tôi có thể giúp cậu chữa trị tinh thần thể, cũng đồng ý ký tên vào thỏa thuận bảo mật mà cậu đưa ra." Chúc Minh nói, "Nhưng tôi có ba điều kiện."

Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.

Lúc này bọn họ đang đứng ở nơi bắt mắt nhất sảnh tiệc, không ít người ngạc nhiên nhìn về phía họ.

Âm thầm hoặc lộ liễu chẳng thèm che giấu suy đoán về mối quan hệ giữa bọn họ.

"Thứ nhất, trước khi kết hôn, cậu cần phải giúp tôi lừa dì út, khiến dì ấy tin rằng chúng ta yêu từ cái nhìn đầu tiên, thật lòng yêu nhau, và rằng cậu là đối tượng xứng đáng để tôi giao phó cả đời."

Chúc Minh nói năng rõ ràng, mạch lạc: "Thứ hai, tôi cần một khoang thí nghiệm sinh học kiểu mới nhất trên thị trường." Trên mặt anh là ý cười thân thiện, giống như thể đang chuyện trò với bạn bè thân thiết.

Tịch Tiện Thanh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì như cũ.

Chúc Minh không đoán được tâm tư của người này, tạm dừng trong chốc lát, lần nữa mở miệng: "Thứ ba——"

"Tôi có thể tìm được rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp, bọn họ sẽ không đưa ra lắm điều kiện như vậy."

Tịch Tiện Thanh ngắt lời anh không thèm nể mặt: "Càng sẽ không yêu cầu tôi mua ngay một khoang thí nghiệm sinh học giá một triệu hi minh tệ cho họ."

"Nói cho chính xác, cái mà tôi muốn là khoang giá một triệu rưỡi, vì cái tôi muốn là mẫu mới nhất của khu bảy vừa ra mắt trong năm nay."

Chúc Minh cẩn thận sửa lại cho đúng: "Còn về bác sĩ, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như lần trước cậu đã nhắc đến, bác sĩ của phòng khám tốt nhất hiện nay đã bó tay hết cách với cậu, không phải sao?"

Tịch Tiện Thanh không nói gì nữa.

Chúc Minh mỉm cười: "Tôi ấy à, tuy chỉ là một streamer gà mờ, kinh nghiệm thực tế không phong phú như bọn họ, nhưng kiến thức lý thuyết cơ bản thì không hề thiếu."

Đầu ngón tay anh tùy ý vu. ốt ve cổ tay áo của Tịch Tiện Thanh: "Hơn nữa, tôi có rất nhiều thời gian rảnh, cũng tức là, tôi có thể toàn tâm toàn ý, tập trung chữa trị cho một mình cậu."

"Mặc dù không biết rốt cuộc triệu chứng của cậu là gì, nhưng tôi đảm bảo sẽ dùng toàn bộ tri thức của mình để trị khỏi cho cậu." Anh nói.

Không một bác sĩ nào dám hứa hẹn như thế khi không biết bệnh trạng của bệnh nhân là gì, nhưng Chúc Minh vẫn quyết định nói ra lời này.

Càng lúc càng đông người nhìn về phía bọn họ, Tịch Tiện Thanh vẫn không đáp lời, nụ cười trên mặt Chúc Minh bất biến song đáy lòng cũng thấy không chắc lắm.

Cũng may, vài giây sau, anh thấy Tịch Tiện Thanh quay mặt đi: "Thứ ba?"

Chúc Minh thở phào một hơi.

"Thứ ba, cũng là điều kiện cuối cùng." Chúc Minh cúi đầu nhìn xuống hai chân mình, thở dài, "Xe lăn của tôi bị kẹt trên thảm rồi, cần cậu giúp một tay."

Rõ ràng là điều đơn giản nhất trong ba điều kiện, nhưng Tịch Tiện Thanh lại nhăn mày ngay tức khắc, quay đầu nhìn sang Chúc Minh: "Bây giờ ư?"

"Phải."

"Chắc không?"

Cái này cần gì phải chắc hay không? Chúc Minh không kịp xử lý thông tin: "Chắc chứ…"

Rõ ràng là một chuyện nhỏ xíu như con muỗi mà đầu mày Tịch Tiện Thanh lại càng nhăn nhó hơn, cứ như yêu cầu này còn khó chấp nhận hơn một triệu rưỡi vừa rồi.

Một lúc lâu sau, cậu mới như chẳng tình nguyện cho lắm phun ra hai chữ: "Được thôi."

Hai chữ nhẹ như bay, chỉ có Chúc Minh mới hiểu được sức nặng của chúng.

Bởi vì lời hồi đáp của Tịch Tiện Thanh không chỉ có nghĩa sẽ giúp anh thoát khỏi tình cảnh bấy giờ, mà còn có nghĩa là thỏa thuận giữa hai người đã được chốt.

Liệu quyết định này… có qua loa quá không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!