Chương 49: Kháng thuốc

Ngay khi hai chữ "làm đẹp" này thốt ra từ miệng Phong Gia Trì, căn phòng tức thì chìm vào sự im ắng như đang ở trong động băng.

Chúc Minh giơ tay che miệng, Tịch Tiện Thanh dựa vào khung cửa bóp huyệt Thái Dương.

Vẻ mặt Phong Gia Trì phẫn uất tột cùng, hai má đỏ bừng, đôi tay giữ chiếc khăn tắm trước ngực, chú chó ngao Tây Tạng phía sau cũng điên cuồng phất đuôi vì xấu hổ và giận dữ.

Quá rõ ràng là Đàm Ngọc cũng sốc không nhẹ vì chân tướng này, nhưng ánh mắt dừng trên chiếc khăn tắm quấn nửa người Phong Gia Trì, y vẫn nửa tin nửa ngờ: "Nhưng tại sao em làm đẹp mà không mặc đồ?"

Tròng mắt Phong Gia Trì đảo qua đảo lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Bởi vì hôm nay em định làm mờ nếp nhăn ở cổ. Phải cởi áo trên mới dễ tiêm vào hơn."

"Nhưng anh nhìn đi, quần em vẫn còn mà!"

Hắn vô cùng tủi thân, tính vạch khăn tắm ra trước mắt bao người: "Thậm chí thắt lưng của em còn chẳng nới lỏng! Đàm Ngọc anh nhìn——"

Mặt Đàm Ngọc lặng lẽ đỏ lên, nghiến răng ngăn cản: "Dừng tay!"

Phong Gia Trì hít mũi, không cam lòng rụt tay về.

"Nếu làm đẹp, tại sao em không đến thẩm mỹ viện chính quy mà lại làm ở căn biệt thự này?"

Hiển nhiên là Đàm Ngọc vẫn chưa tiêu hóa được sự thật vô lý này, ngay sau đó lại nhận thức được điều gì đó: "Không đúng. Phong Gia Trì, em mới ba mươi bảy tuổi, em làm đẹp cái quái gì? Tiêm cả vào não rồi phải không?"

"Bởi vì mấy thẩm mỹ viện ngoài kia đông người lắm."

Phong Gia Trì phản bác rất hợp lý, "Dù sao đường đường em cũng là người đại diện của khu bốn, nếu để người ta phát hiện thường xuyên ra vào thẩm mỹ viện thì cũng không hay."

"Hơn nữa, so sánh với khu sáu khu bảy thì điều kiện thẩm mỹ của khu bốn quá kém. Không đảm bảo vệ sinh, mẫu mã máy móc không tân tiến. Tất cả dụng cụ trong căn biệt thự này đều là em tự tìm nguồn mua về loại mới nhất, chỉ dành riêng cho em sử dụng."

Hắn phân tích mạch lạc: "Muốn làm thì có thể đến đây bất cứ lúc nào, không cần đặt hẹn cũng không cần phải xếp hàng."

Đàm Ngọc vẫn không tin nổi, nhìn về phía các cô gái trẻ ngoài cửa: "Một mình em làm đẹp, cần mời nhiều người đến đây vậy ư?"

"Nghề nào cũng có chuyên môn riêng, các chuyên gia thẩm mỹ cũng có lĩnh vực sở trường khác nhau. Có người chuyên về các liệu pháp quang học, có người chuyên về chống lão hóa, có người lại giỏi về tiêm thẩm mỹ."

Phong Gia Trì nói một hồi, giọng nói dần nhỏ xuống: "Em, em chỉ muốn chăm sóc sớm chút thôi. Anh phải biết là thời kỳ đỉnh cao nhan sắc của đàn ông cực kỳ ngắn——"

Đàm Ngọc không cho hắn cơ hội ngụy biện, lạnh giọng ngắt lời: "Vậy tại sao lại giấu giếm anh?"

Câu hỏi này đâm trúng trọng tâm, bởi vì Phong Gia Trì vừa lý luận hùng hồn, khéo mồm khéo miệng lại lập tức câm nín.

"Tại sao… chính anh lại chẳng rõ hơn em sao?"

Một lúc lâu sau, anh gượng cười, lầm bầm lầu bầu như đang thì thầm: "Biết rõ còn cố hỏi, bắt em phải nói ra trước mặt bao nhiêu người sao? Không thể chừa cho em chút mặt mũi ư?"

Đàm Ngọc nhíu mày: "Rốt cuộc em đang nói vớ vẩn gì vậy? Em——"

Phong Gia Trì căm uất ngắt lời anh: "Bởi vì xưa nay anh chỉ thích khuôn mặt của em!"

Biểu cảm trên mặt Đàm Ngọc hóa trống rỗng trong phút chốc.

"Bắt đầu từ nửa năm trước, ngay cả chạm cũng không cho em chạm vào! Hôn một cái cũng trốn xa lắc!"

Phong Gia Trì càng nói càng hăng, hai tay chống nạnh, tự tin hơn hẳn: "Em hỏi anh tại sao trốn em? Anh lạnh mặt không nói gì. Chẳng lẽ không phải vì anh đã chán vẻ ngoài và cơ thể em rồi sao?"

"Anh tưởng em không nhận ra à?"

Hắn hít mũi: "Em biết em già rồi, không còn trẻ trung đẹp trai nữa, nhưng tuổi tác là thứ em không thể thay đổi, em chỉ có thể cố gắng níu kéo, nhưng em không thể quay lại quá khứ được…"

"Phong Gia Trì, em có thể phân biệt đúng sai đàng hoàng được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!