[Đối tượng nghiên cứu]: Nước Rửa Chén.
[Biến động quan sát được lần này]: Tinh thần lực khôi phục trong một khoảng thời gian ngắn, có thể tự chủ điều khiển lông đuôi, chức năng xòe đuôi khôi phục, thời gian khôi phục dài nhất là 23 tiếng 30 phút.
[Tình trạng sử dụng thuốc]: Không có bất kỳ sự can thiệp nào của thuốc.
[Nguyên nhân dẫn đến sự biến động]: Hôn. (Cụ thể chi tiết ba lần như sau…)
[Hướng nghiên cứu trong thời gian tới]: Tiếp tục quan sát trên cơ sở hiện có, nỗ lực kéo dài thời gian xòe đuôi.
Chúc Minh tắt hologram trong tay.
Coi như trước mắt thì vấn đề xòe đuôi đã tìm được một thuốc giải tạm thời đáng tin cậy. Mặc dù vẫn còn nhiều điều chưa chắc chắn, nhưng có thể nói Chúc Minh cũng thở phào nhẹ nhõm được, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh trong khoảng thời gian này dần trở nên bình thường hơn.
Bụng hơi đói, anh định dùng Bang Bang gọi một phần mì hoành thánh——Nhóc con này đúng là thần khí khiến người ta lười đến mức tứ chi sắp thoái hóa.
Kết quả tìm khắp phòng khách nửa ngày trời cũng không thấy Bang Bang, vừa hay gặp Tịch Tiện Thanh ra phòng khách lấy nước.
Chúc Minh hỏi: "Cậu có thấy Bang Bang đâu không?"
"Tôi đang xài." Tịch Tiện Thanh nhìn anh, tạm dừng: "Anh muốn tham gia không?"
Chúc Minh: "… Tham gia cái gì?"
Đi theo Tịch Tiện Thanh về lại phòng sách, Chúc Minh nhìn thấy màn hình trên mặt robot Bang Bang đang sáng, giao diện gọi video theo thời gian thực đang hiện ra khuôn mặt của Dương Giai Hòa.
Dương Giai Hòa cười tủm tỉm vẫy tay với anh, Chúc Minh hiểu ra, Tịch Tiện Thanh đang chủ động mời mình tham gia buổi họp của cậu với Dương Giai Hòa.
Anh ngạc nhiên nhìn về phía gương mặt của Tịch Tiện Thanh: "Ơ? Hôm nay chịu cho phép một người ngoài nghề không rành về thiết kế như anh tham gia à?"
Dương Giai Hòa ở bên kia video: "Phì——"
Sắc mặt Tịch Tiện Thanh biến đổi một trận: "… Em mời anh theo phép lịch sự thôi. Tham gia hay không thì tùy anh."
"Anh rất sẵn lòng." Chúc Minh mím môi cười giơ tay, "Cơ mà… có thể cho anh mượn hologram gọi mì trước đã được không?"
Thế là Tịch Tiện Thanh và Dương Giai Hòa bên này thảo luận về kỹ thuật và quy trình chế tác tác phẩm, Chúc Minh ở bên cạnh nhai rau trong tô hoành thánh, lắng nghe say sưa.
Khúc đầu là nạm viền, nạm chôn và nạm gạt viền gì đó.
Khúc sau lại tới tráng men champlevé, tráng men vi mô và tráng men lửa Đại Minh gì đó…
Tóm lại là khi mở mắt ra lần nữa, Chúc Minh có cảm giác đời này mình chưa từng có một giấc ngủ trưa nào đã như vậy bao giờ.
Anh ngồi dậy, chùi khóe miệng: "Ngại quá, hơi mệt xíu."
"Được rồi được rồi, hôm nay tới đây thôi."
Dương Giai Hòa đầu bên kia video cũng không chịu nổi: "Nhưng cô bảo này, lần này em làm hơi nhiều bản thảo rồi đấy? Tuy bảo vẫn còn nhiều thời gian nhưng cũng nên tập trung vào một hai cái thôi chứ."
"Quan hệ của bọn họ hiện tại… Em không thể không chuẩn bị cho hai phương án."
Tịch Tiện Thanh giơ tay nắn giữa mày: "Nếu ly hôn, thì phải tập trung theo hướng sự nghiệp của từng người, làm tác phẩm đơn; nếu không ly hôn, thì sẽ phát triển theo hướng tình cảm của hai người, làm chủ đề cặp đôi."
Dương Giai Hòa hóng hớt cực kỳ tò mò: "Bây giờ ngoài kia chẳng có một tiếng gió, tất cả mọi người đều đang ca tụng tình yêu đẹp đẽ của bọn họ. Sao lại đòi ly hôn? Rốt cuộc là lỗi do ai?"
Bầu không khí đông cứng trong chớp mắt, Tịch Tiện Thanh bình thản nhìn người bên cạnh: "Không biết, có lẽ theo thời gian trôi qua, một trong hai người không còn… cảm giác mới mẻ với người còn lại không chừng?"
Chúc Minh cầm bát mì rỗng trong tay, ngáp một cái, biếng nhác điều khiển xe lăn về hướng cửa: "Cũng có thể là một trong hai phạm phải sai lầm về nguyên tắc, ai mà biết?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!