Chương 47: Địa điểm uống thuốc

Bốn tiếng trước, trong quán ăn bình dân ven đường.

"Đúng là tôi không còn đầy nhiệt huyết như thời trẻ nữa, nhưng vẫn thấy bản thân dưỡng nhan cũng khá ổn."

Đĩa đậu phụ thối trên bàn đã sạch trơn, Phong Gia Trì đau khổ cắn điếu thuốc: "Nhưng mấy năm nay công ty liên tục mở rộng, lại có thêm rất nhiều nhân tài trẻ tuổi."

"Trong số đó không ít những thanh niên mới tốt nghiệp vừa trẻ trung vừa tươi mới."

Hắn hít hít cái mũi, chó ngao Tây Tạng cũng ngóc đầu ư một tiếng, vẫy đuôi: "Có vài người đều xuất thân từ Học viện IT giống Đàm Ngọc."

Tịch Tiện Thanh muốn nói rồi lại thôi.

Cậu thở hắt, cố an ủi người đàn ông đang u buồn trước mặt: "Giám đốc Phong, anh không cần lo nghĩ quá làm gì, thật ra——"

"Ừ?" Phong Gia Trì nhìn cậu với ánh mắt hết sức kỳ lạ, "À không, đương nhiên tôi biết mình cực kỳ đẹp trai."

Tịch Tiện Thanh: "…?"

Phong Gia Trì thở dài: "Người khu sáu chúng ta hay lo lắng về ngoại hình, nhưng tôi cũng không đến mức ngày nào cũng đi so sánh với người khác. Chỉ đơn giản là khi tự so với bản thân thời trẻ thì đôi lúc cũng thấy bùi ngùi."

"Trước kia tôi từng hỏi Đàm Ngọc, sau này tôi già rồi, liệu anh ấy có chê tôi không, anh ấy nói sẽ không."

Phong Gia Trì buồn bã nói: "Nhưng bây giờ anh ấy không còn cho tôi đụng vào, không cho tôi thân mật, thậm chí còn từ chối nói chuyện với tôi… Nếu đây không phải là bằng chứng cho thấy anh ấy không còn hứng thú với cơ thể và gương mặt của tôi, thì còn là gì nữa?"

Tịch Tiện Thanh không nói nên lời.

Tài xế dừng xe dưới khách sạn, trước khi tạm biệt, Phong Gia Trì lấy một chiếc túi giấy rất đẹp từ cốp xe ra.

"Cậu Tiểu Tịch à, cậu còn trẻ tuổi và anh tuấn, có lẽ hiện tại vẫn chưa hiểu được nỗi sầu lo của đàn ông trung niên bọn tôi, nhưng những gì tôi nói hôm nay đều là lời xuất phát từ đáy lòng."

Hắn dúi vào tay Tịch Tiện Thanh: "Đây là mặt nạ mà lũ bạn tặng tôi, bảo là trong đó có chứa chống lão hóa gì đó, cậu có thể dùng thử xem."

"À, còn có hai tấm vé vào cổng vườn bách thú sinh thái mà công ty chúng tôi đầu tư, mới khai trương cách đây không lâu."

Hắn cảm thán, chống tay lên cửa xe: "Nhân lúc còn trẻ thì lo bồi dưỡng tình cảm, chủ động tìm kiếm chủ đề chung là rất quan trọng."

"Tôi và Đàm Ngọc… lúc đó quá bận rộn vì việc phát triển sự nghiệp."

Điều cuối cùng mà Tịch Tiện Thanh nhớ được là một câu nói nặng nề trong tiếng thở dài của Phong Gia Trì: "Giờ mới hiểu ra, thật khó để giữ được trái tim của người khu bảy bọn họ…"

Tạm thời không nhắc đến hai tấm vé vào cổng kia, ngay từ đầu thì Tịch Tiện Thanh đã có thái độ cực kỳ kháng cự với mấy sản phẩm làm đẹp như mặt nạ.

Nhưng lúc đang rửa mặt trong phòng tắm, cậu đột nhiên nhớ đến lần thí nghiệm "uống thuốc" đã hẹn vào ngày mai, tầm mắt lập tức dừng trên chiếc túi giấy kia.

Cuối cùng bàn tay vẫn với đến như bị ma xui quỷ khiến.

Không ngờ vừa mới đắp lên mặt đã bị Chúc Minh tỉnh giấc bắt tại trận.

"Tịch Tiện Thanh?"

Chúc Minh ngồi trên giường, trong mắt ngập tràn sự do dự: "Tại sao cậu đắp mặt nạ…"

Cả người Tịch Tiện Thanh đang cứng đờ, thì nghe thấy người trước mặt hỏi nốt: "Mà không rủ tôi?"

Mười phút sau.

"Bây giờ tôi mở mắt ra được chưa? Lạnh thật đấy."

"Đừng nhúc nhích, phải chỉnh chỗ mũi nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!