Chương 46: Tôi, không, ngại

Thứ sáu, buổi chiều, trụ sở LotusX tại khu bốn.

Nova ngồi trước bàn làm việc, cắn miếng bánh phô mai nửa chín trong tay.

Trên màn hình máy tính đang chiếu bộ phim truyền hình gia đình giàu có máu chó mới nhất của khu sáu, cú mèo trên bả vai cô thích thú nheo mắt lại.

Thang máy đã đến đúng tầng vang lên tiếng chuông báo hiệu.

Vẻ mặt cô ung dung, vứt thẳng nửa miếng bánh còn lại vào thùng rác, nhanh nhẹn chuyển màn hình máy tính sang lịch họp và chỉnh lại thẻ nhân viên trước ngực.

Ngay lúc Nova đứng lên, cửa thang máy cũng mở ra.

"Ngài Tịch, ngài Chúc, chúc hai vị buổi chiều tốt lành."

Cô khom lưng với hai người: "Giám đốc Phong và giám đốc Đàm đã đợi hai vị trong văn phòng lâu rồi, xin mời vào trong."

Tịch Tiện Thanh nói một câu "Vất vả rồi", Chúc Minh đáp lại bằng một nụ cười.

Dẫn hai người phía sau đến văn phòng trên tầng cao nhất, Nova gõ cửa, nghe thấy tiếng nói "Mời vào".

Là giọng của Đàm Ngọc, cô mở cửa ra.

Trong phòng, Đàm Ngọc đeo kính gọng bạc, tay cầm bình tưới nước, biểu cảm điềm nhiên đứng trước cửa sổ sát đất tưới nước cho cây. Mèo Maine Coon thỏa mãn ngẩng mặt lên, tắm dưới ánh nắng mặt trời.

Phong Gia Trì ngồi trên sô pha cũng mang vẻ mặt bình tĩnh, bắt chéo chân lật xem bản vẽ trên bàn làm việc, chú chó ngao Tây Tạng to bự ngoan ngoãn cuộn mình bên cạnh, ngủ khò khò.

Nova không thể nhịn được nở mỉm cười thấu hiểu trước cảnh tượng đôi người yêu đang cùng nhau tận hưởng buổi chiều thư thái, năm tháng an yên này.

Nhưng chắc là ảo giác của cô chăng, cô cứ có cảm giác biểu cảm của Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh lại thoáng trở nên kỳ lạ trong giây lát.

Nova không nghĩ nhiều, chỉ báo cáo lại: "Giám đốc Đàm, giám đốc Phong, ngài Tịch và ngài Chúc đến rồi."

Phong Gia Trì "Ừ" một tiếng, buông tài liệu trong tay: "Ra ngoài đi."

Nova lại lần nữa khom lưng, đóng cửa phòng.

Giây phút cửa vừa đóng lại, Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh có cơ may được thưởng thức nghệ thuật biến kiểm.

Vẻ mặt Đàm Ngọc trở nên lạnh lùng, đặt bình tưới trong tay xuống, lập tức kéo giãn khoảng cách với Phong Gia Trì; sắc mặt Phong Gia Trì cũng tức thì hóa khó coi, hừ lạnh một tiếng, ném bản thảo trong tay ra xe, quay mặt đi.

"Tôi thật lòng xin lỗi vì hành vi thất lễ vào buổi gặp gỡ trước với hai vị."

Đàm Ngọc liếc nhìn người phía sau, khẽ thở dài một hơi: "Hôm nay tôi sẽ cố gắng hợp tác, nhưng hiệu suất… chắc sẽ không đỡ hơn là bao."

Phong Gia Trì suýt nữa đứng bật dậy: "Đàm Ngọc, anh có ý gì? Nói bóng nói gió ám chỉ tôi kéo chân sau hả?"

Lại bắt đầu rồi. Tịch Tiện Thanh và Chúc Minh lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

May là họ đã lường trước huyện này.

"Có tổng cộng ba lần gặp mặt. Lần đầu tiên chủ yếu bàn về trang sức yêu thích và sở thích ăn mặc thường ngày. Thật ra những câu hỏi này không cần cả hai phải có mặt cùng nhau."

Tịch Tiện Thanh bình thản nói: "Hay là thế này, trước hết thì hôm nay tôi sẽ trò chuyện với giám đốc Phong."

"Sau đó tôi và giám đốc Đàm tìm một chỗ để trò chuyện riêng."

Chúc Minh mỉm cười ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Đàm Ngọc: "Vậy thì hiệu suất cũng cao hơn, được chứ?"

Cả hai đều ngẩn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!