Chương 45: Tôi không muốn uống cái do người ngoài bào chế

Chúc Minh đã phát hiện ra từ lâu, rằng Tịch Tiện Thanh không thích nhìn thẳng vào mắt người khác.

Khi nói chuyện với người khác, cậu luôn có thói quen sẽ dời mắt đi, hoặc quay mặt đi, hoặc nhìn vào một vật nào đó ở nơi xa.

Trong mắt người ngoài, phần lớn sẽ cho rằng người này tính cách ngạo mạn, không thèm nhìn vào mắt người khác.

Nhưng theo quan điểm của Chúc Minh, thật ra đây là biểu hiện cho việc che giấu cảm xúc thật, không muốn để lộ nội tâm của chính mình.

Do đó, cái thói quen này cũng trở thành chìa khóa Chúc Minh dùng để đọc hiểu bản thân Tịch Tiện Thanh——Mỗi khi Tịch Tiện Thanh dời tầm mắt đi, nghĩa là chắc hẳn phải có sự khác biệt giữa lời nói với suy nghĩ trong lòng của người này.

Cho nên ngay thời khắc này, hiếm khi Tịch Tiện Thanh dùng đôi mắt tựa đá quý của cậu nhìn thẳng vào mình, não Chúc Minh đã trở nên trống rỗng trong nháy mắt——Anh cũng không biết nên đáp lời như thế nào.

"Không chỉ bao gồm hai NPC này…"

Chúc Minh chỉ có thể cố gắng khiến bản thân đối diện với Tịch Tiện Thanh một cách thản nhiên: "Có ý gì?"

Tịch Tiện Thanh lẳng lặng đối mắt với anh trong chốc lát, dời mắt đi, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Góc bên kia, còn có một ca sĩ NPC thường trú."

Chúc Minh: "…?"

Trong phút chốc, anh còn đang nghĩ Tịch Tiện Thanh giỡn chơi gì vậy, quay đầu nhìn lại, không ngờ trong một góc tối, thật sự có một NPC bình thường đang ôm đàn ghi

-ta.

Bởi vì ánh đèn mờ ảo trong góc phòng, thêm vào đó hai NPC đứng bên cạnh bọn họ có tạo hình quá đẹp khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của anh ta.

Ngay sau đó, Chúc Minh nghe thấy Tịch Tiện Thanh hỏi một câu: "Anh thấy ổn không?"

Thật ra hỏi ra điều này có hơi kỳ lạ. Vì người định hôn NPC là Tịch Tiện Thanh, nhưng cậu lại hỏi Chúc Minh rằng liệu chuyện này có "ổn hay không".

Nhưng lúc này Chúc Minh lại chẳng phát hiện ra điểm bất thường nhỏ bé này, do bởi giờ phút này đây, chính anh cũng đang mất tập trung.

Cảm giác ấy cứ như ý thức không còn nằm trong cơ thể.

Anh thấy mình như một người ngoài cuộc đang lơ lửng trên trần nhà, nhìn xuống mình và Tịch Tiện Thanh đang ngồi trước quầy bar.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Chúc Minh nghe thấy chính mình đáp lời: "Trò chơi này có thể đồng bộ mang cả tinh thần thể vào. Trên lý thuyết, chắc hẳn có thể quan sát được phản ứng của lông vũ."

Tịch Tiện Thanh vẫn không nói gì.

Một lúc sau, cậu mới đứng lên, nhìn chằm chằm góc nghiêng của gương mặt Chúc Minh như thể rất bình tĩnh, nói rõ từng chữ một: "Được, vậy tôi đi đây."

Chúc Minh lặng im một lát, "Ừ" một tiếng.

"Vậy… tôi cũng để lại không gian cho cậu. Tôi sẽ đợi cậu ngoài cửa với Nước Rửa Chén, tiện thể quan sát phản ứng lông đuôi của nó."

Anh cũng đứng lên theo, tạm dừng, hỏi: "Cậu có thể cho Nước Rửa Chén đi theo tôi không?"

Ngước mắt lên, Chúc Minh phát hiện Tịch Tiện Thanh đang lặng thinh nhìn mình.

Tịch Tiện Thanh chẳng nói một lời, nhưng lồng ng. ực lại phập phồng trong một cái chớp mắt. Vài giây sau, chim công xanh đang đứng yên trên quầy bar hạ bộ lông vũ, chậm rãi nhảy xuống trên chiếc ghế cao, cuối cùng nhảy xuống đất, bước đến cạnh chân Chúc Minh.

Cậu không nhìn mặt Chúc Minh nữa, dứt khoát quay đầu, bước về phía góc phòng nhanh như chớp.

Chúc Minh ngẩn ngơ tại chỗ một chốc, nhìn chim công xanh dưới chân vài giây, sau đó lại lẩm bẩm như đang độc thoại: "Đi thôi."

Bước ra khỏi quán bar, trời đang mưa lúc hoàng hôn.

Chúc Minh đứng dưới mái hiên, xoay người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!